Quả nhiên giống với phán đoán của cô, bệnh nhân  xuất huyết gan.
"Bệnh nhân vẫn  thể cứu, nhưng  phẫu thuật ngay lập tức."
Viện trưởng Hách và Đàm Hướng Minh  cô   thể cứu , biểu cảm  mặt  ngạc nhiên  mừng rỡ.
"Hạ Hạ, cháu thực sự  cách ?"
Thẩm Tri Hạ kiên định gật đầu.
"Ca phẫu thuật tuy  rủi ro, nhưng đây là cơ hội sống duy nhất của bệnh nhân."
" sẽ  kịp chờ đến phòng phẫu thuật, bệnh nhân cần  phẫu thuật ngay lập tức."
" mà..."
"Không  nhưng nhị gì cả!"
Đàm Hướng Minh cắt ngang lời viện trưởng Hách còn   , ông đương nhiên  viện trưởng đang nghĩ gì.
 bây giờ mạng  là quan trọng,  thể nghĩ quá nhiều, tất nhiên là cứu  .
Những chuyện khác, để   tính.
Ông lập tức  đầu về phía  hô lớn.
"Lập tức dựng phòng phẫu thuật tạm thời!"
"Mau chuẩn  dụng cụ phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật ngay!"
Trước đây họ cũng từng gặp tình huống tồi tệ hơn, cũng  từng dựng phòng phẫu thuật tạm thời, vì  một phòng phẫu thuật đơn giản nhanh chóng  thiết lập.
-
Thẩm Tri Hạ  đồ phẫu thuật.
Đàm Hướng Minh và viện trưởng Hách cũng  lượt mặc đồ phẫu thuật.
"Cháu cần một trợ lý."
"Chú, chú  thể!"
Đàm Hướng Minh lập tức bước lên một bước.
Sau khi  thứ  sẵn sàng, Thẩm Tri Hạ   giường bệnh.
Cô cầm d.a.o phẫu thuật, từng bước tiến hành một cách bài bản.
DTV
Cô liên tục đổi kẹp phẫu thuật, d.a.o mổ, kéo phẫu thuật...  thao tác mượt mà, thuần thục.
Viện trưởng Hách  bên cạnh quan sát,  khỏi kinh ngạc  những thao tác của cô.
Các thao tác của cô như  thực hiện theo sách giáo khoa, ngay cả ông... cũng  dám  là  thể đạt đến mức độ như cô.
Chưa đến hai tiếng, ca phẫu thuật  kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-332.html.]
Thẩm Tri Hạ  đồ phẫu thuật,  xuống ghế và thở phào nhẹ nhõm.
Đã lâu   tập trung cao độ như , quả thật  chút mệt mỏi.
Chưa  ấm chỗ, cô   Đàm Hướng Minh,  khử trùng xong, gọi dậy.
"Hạ Hạ, viện trưởng bảo chú dẫn cháu đến văn phòng  ."
Vì  Thẩm Tri Hạ đành kéo đôi chân   quá lâu,  chút mỏi mệt,  theo Đàm Hướng Minh đến văn phòng viện trưởng.
Cô  mà còn  ngừng than thở,     thang máy, leo cầu thang thật là mệt mỏi quá !
Viện trưởng Hách thấy Thẩm Tri Hạ đến, ánh mắt sáng lên, lập tức  dậy.
"Đồng chí Hạ Hạ, chú  mặt bệnh viện Lam thành, chính thức mời cháu gia nhập bệnh viện các chú, trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc."
Đột ngột quá, trực tiếp luôn ?
"Ơ..."
"Xin  viện trưởng Hách, mục đích hôm nay cháu đến đây chỉ là để thi lấy chứng chỉ bác sĩ thôi."
Chỉ là  ngờ tiện thể  một ca phẫu thuật, thực  cháu cũng    , cô thầm nghĩ trong lòng.
"Cháu   gia nhập ?"
Viện trưởng Hách tưởng   nhầm, dùng sức xoa tai.
" , cháu  định  việc ở bệnh viện."
"Hiện tại cháu   ý định tìm một công việc cố định."
Viện trưởng Hách kinh ngạc  cô.
Phải  rằng, công việc ở bệnh viện Lam thành thực sự là điều hiếm ,  chỉ đãi ngộ  mà địa vị xã hội cũng khá cao.
Người bình thường đều   mối quan hệ  với bác sĩ, vì ai  thể đảm bảo    bệnh tật gì chứ.
Trong thời đại thiếu thốn cơ hội  việc như hiện nay, mỗi năm   nhiều   chen chân  bệnh viện để  việc, dù chỉ là chân chạy việc cũng , nhưng hầu hết đều   nhận.
Thế mà bây giờ...
Cô bé   cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức.
"Nếu cháu   gia nhập, tại   thi lấy chứng chỉ bác sĩ?"
"Nếu  ở hiệu t.h.u.ố.c của Tần lão, chắc  cần đến chứng chỉ   ?"
Ông cảm thấy  thể hiểu  cô gái trẻ .
"Cháu thi chứng chỉ là để khi gặp tình huống khẩn cấp,  thể đường đường chính chính giúp đỡ  khác."
"Hơn nữa,  chứng chỉ bác sĩ  bệnh viện công nhận thì sẽ  sức thuyết phục hơn danh hiệu bác sĩ chân đất."
"Tuy bệnh viện Lam thành  , nhưng so với công việc  định, cháu  sự tự do hơn."