Sáng sớm, Thẩm Tử Mặc  dậy từ  giường, mặc xong quần áo, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, ngoan ngoãn   ghế ở phòng chính đợi cha .
"Tử Mặc, cháu  gì thế, mau bỏ cặp sách xuống, qua đây ăn sáng."
Mẹ Thẩm bưng bữa sáng , thấy Thẩm Tử Mặc đang  ngay ngắn  ghế với cặp sách  lưng,  khỏi bật .
Cậu nhóc ,   là thừa hưởng từ ai.
Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của Hạ Hạ nên cũng yêu thích học hành?
"Bà ơi,  cha cháu lâu  quá, vẫn  thấy cha ."
"Bà mau  đ.á.n.h  m.ô.n.g cha ."
Khi    lời, cha   thích đ.á.n.h  m.ô.n.g .
Dù  đau lắm, nhưng  thấy cực kỳ mất mặt.
Đặc biệt là khi  đ.á.n.h  mặt ,  nghĩ rằng  khi em bé trong bụng  cũng sẽ  nhạo .
Nếu   em  sinh  ,  nhận  là  thì   !
Thẩm Tri Đông  giúp vợ rửa mặt xong,  tới phòng khách thì   lời của con trai,  trán lập tức xuất hiện ba vạch đen.
 là con trai ngoan của cha, còn dám xúi bà nội đ.á.n.h cha ruột.
Anh bước tới, nhấc Thẩm Tử Mặc đang   ghế lên, vỗ nhẹ  m.ô.n.g nhỏ của .
"Con dậy sớm  gì, còn  đến bảy giờ mà."
"Hôm nay đến trường chỉ  thủ tục nhập học,  chín giờ qua đó là ."
Nghe cha  , Thẩm Tử Mặc lập tức cụp mặt xuống, buồn thiu.
"Ôi,  trường học cũng giống như cô út , để mặt trời chiếu đến m.ô.n.g  mới chịu dậy."
"Haha, nếu cô út  thấy con  , chắc chắn   sẽ  chơi với con nữa."
Đến tám giờ, Thẩm Tri Đông cuối cùng cũng chịu  nổi khi cứ mỗi hai, ba phút  thấy Thẩm Tử Mặc chạy qua hỏi   thể  .
Anh quyết định   xe nữa, nắm tay con trai, dẫn   bộ đến trường.
Nếu  đưa   ngoài ngay, chắc lỗ tai  cũng sắp mọc kén luôn .
Thẩm Tri Hạ  Thẩm Tử Mặc nôn nóng  học, thầm nghĩ trong lòng, thằng nhóc  vẫn còn non lắm.
Sau  còn  nhiều lúc  dậy sớm, chỉ sợ đến khi đó nó sẽ  lì  giường, chẳng buồn dậy.
"Anh Hổ Tử!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-338.html.]
"Anh Tiểu Dương!"
Chỉ mới   bao lâu, Thẩm Tử Mặc  tinh mắt  thấy hai đứa con nhà  cả của Dư Hướng Sâm ở phía   xa.
Cậu buông tay cha , đeo chiếc cặp sách nhỏ chạy nhanh về phía bọn họ.
Hổ Tử và Tiểu Dương thấy Thẩm Tử Mặc cũng vui mừng  thôi.
Dù  thì bọn họ cũng thường chơi trò chơi cùng   gốc cây hòe lớn ở đầu thôn.
Từ  khi Thẩm Tri Hạ và Dư Hướng Sâm đính hôn, bọn họ càng quý trọng Thẩm Tử Mặc hơn, coi  như em trai ruột của .
"Tử Mặc,  em  ở đây?"
"Em cũng  học hả?"
DTV
" , hôm nay cha em đưa em đến trường  thủ tục!"
"Sau  em cũng  thể  học cùng các  !"
Cậu nở một nụ  rạng rỡ với bọn họ.
"Tử Mặc còn nhỏ thế mà   học ?" Dư Hướng Mộc  Thẩm Tri Đông đang  tới hỏi.
"Vâng!"
"Hạ Hạ  đó ở nhà  dạy thằng bé  nhiều thứ, thằng nhóc  học cũng khá nhanh."
"Trường sắp khai giảng , nên thôi cứ đưa nó đến trường học cùng cho tiện."
Trong tiếng  đùa của ba đứa trẻ, chẳng mấy chốc bọn họ   thấy cổng trường.
Trước cổng trường, từng phụ  dắt con  trong.
Dư Hướng Mộc đưa hai đứa con  lớp, còn Thẩm Tri Đông thì dẫn Thẩm Tử Mặc đến phòng hiệu trưởng.
Gặp hiệu trưởng,   trình bày sơ qua tình hình.
Sau đó, hiệu trưởng đặt  vài câu hỏi của chương trình lớp một, và Thẩm Tử Mặc nhanh chóng trả lời đúng tất cả.
Trên thực tế là do  học  nhanh, trong thời gian  Thẩm Tri Hạ cũng dạy kèm cho  nhiều kiến thức hơn,  nên trình độ của  gần như  theo kịp học sinh lớp ba.
 cuối cùng,  khi cả nhà bàn bạc, họ vẫn quyết định cho  bắt đầu từ lớp một, dù   vẫn còn nhỏ.
Vào thời , phần lớn trẻ em tầm tám chín tuổi mới bắt đầu  học, thậm chí  những đứa mười tuổi mới đến trường, nên sáu tuổi như Thẩm Tử Mặc vẫn còn là khá nhỏ.
May mắn là gia cảnh  khấm khá hơn,  cũng ăn uống đầy đủ,  trông lớn hơn các bạn cùng tuổi.
Hiệu trưởng  Thẩm Tử Mặc thông minh  mặt, hài lòng gật đầu.