Thẩm Tri Hạ thấy  lúc  chẳng khác nào cô giáo mầm non.
Bên cạnh đó, khoảnh khắc  giống như thời gian  về lúc cô còn ở trại trẻ mồ côi, khi  cũng   nhiều trẻ con cùng chơi đùa,  sách,  chữ trong phòng.
Nghĩ , cảm thấy khoảnh khắc lúc đó cũng  .
Hôm nay, cô  phát giấy trống cho mấy đứa   sách nữa, nhiều quá, lãng phí lắm.
Hơn nữa cũng   ở nhà,   khác thấy thì  .
Cô chỉ mang theo hai bộ bút chì màu mà thôi.
"Chị Hạ Hạ, bọn em  thể vẽ lên giấy bọc  ?"
"Được chứ, nhưng bút màu chị để cho Đại Nha giữ, ai  vẽ thì đến mượn em  nhé!"
"Không  giành,   giành, vẽ xong  trả  cho Đại Nha,  ?"
"Được!"
"Được!"...
DTV
Thẩm Tri Hạ cảm thấy chắc sẽ mất kha khá thời gian, nên cô kéo một chiếc ghế   ở bên cạnh.
Trẻ con  cách riêng của chúng để hòa hợp với , cô chỉ cần  bên cạnh trông chừng,  để xảy  việc gì nguy hiểm là .
Còn  thì, giả như  chuyện gì xảy , cứ để chúng tự giải quyết.
Quả nhiên,  ngoài dự đoán, chẳng bao lâu , hai đứa trẻ  cãi  chỉ vì chúng  cùng một chiếc bút màu.
  nhanh  đó, Đại Nha  giải quyết xong.
Thẩm Tri Hạ  bọn trẻ chơi đùa, cảm thấy khá thú vị.
Giận dữ    lành chỉ trong chớp mắt.
 là trẻ con!
-
Người   chuyện với Đại Đản ở  đường lúc nãy nổi tiếng là cái loa của thôn.
Hễ bà   chuyện gì,  lâu  cả thôn đều sẽ  .
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, nhà thờ tổ  bắt đầu xuất hiện một vài  dân đến xem náo nhiệt, kể cả trưởng thôn cũng  mặt.
Trưởng thôn  thấy bọn trẻ vui vẻ  ,  đứa còn cầm bút vẽ lên giấy trắng,  cảm thấy an ủi,   chút xúc động.
Mắt ông  ươn ướt, nhưng may là ông kịp điều chỉnh .
Ông  đến bên cạnh Đại Đản,  thứ cháu trai đang vẽ, thấy đó là những hình , liền hỏi:
"Đại Đản, cháu đang vẽ gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-347.html.]
Đại Đản ngẩng đầu lên, thấy là ông nội ,  vui vẻ giơ cuốn sách trong tay lên cho trưởng thôn xem.
"Cháu vẽ nhiều  lắm ạ."
"Đây là ông nội, đây là bà nội, đây là ..."
" mà nhà  đông  quá, cháu vẫn  vẽ xong."
Nói    cúi đầu tiếp tục  thiện tác phẩm của .
Những  dân trong thôn   về  thấy cảnh  đều  vui mừng.
Dù  họ cũng mong  con  sẽ trở thành   học, đặc biệt là  khi trong thôn  tấm gương học  là Thẩm Tri Hạ,   dần nhận thức  tầm quan trọng của việc cho con  học.
Thậm chí   còn , nếu thôn Vân Bình  trường học riêng thì   bao, như  trẻ con  thể học ngay trong thôn.
Hơn nữa, học trong thôn thì   lo lắng về vấn đề an  của bọn trẻ.
Không ngờ,   vô tâm, nhưng    để ý.
Lời    khơi dậy suy nghĩ trong lòng trưởng thôn.
Ông đang cân nhắc về khả năng mở trường học trong thôn.
Tuy nhiên, đây là chuyện lớn đối với cả thôn, ông cần  bàn bạc với  thể thôn dân mới .
-
Rốt cuộc thì  khi trời tối, đứa trẻ cuối cùng cũng  thành tác phẩm vẽ của .
Trên mặt bọn trẻ nở nụ  tươi  cha  dẫn về nhà.
Thẩm Tri Hạ thở dài một , cuối cùng cũng xong .
Dù chỉ  một bên   gì, cô vẫn cảm thấy  mệt.
Hơn nữa, cô dường như còn quên mất chuyện về nhà nấu cơm.
Lúc cô về đến nhà,  Thẩm  chuẩn  xong bữa tối, chỉ chờ cô và Thẩm Tử Mặc về ăn.
Trong bữa cơm,  Thẩm còn trêu chọc cô rằng nếu cô thích trẻ con thì   sinh nhiều .
Làm cô vội vàng ăn xong cái bánh bao trong tay  nhanh chóng rời bàn, chạy trốn về phòng .
Hôm , Thẩm Tri Hạ đeo chiếc giỏ nhỏ  lưng và  lên trấn.
Đầu tiên cô đến thăm bà Lưu và Tiểu Thuỵ, thấy hai  đều  trạng thái ,  khi để  đồ xong thì cô  đến chợ đen.
Việc mua cây giống t.h.u.ố.c cho thôn vẫn cần  thông qua Tống Tuyên.
Sau khi  qua tình hình, Tống Tuyên lập tức đồng ý.
Đối với  , chuyện    gì to tát, chỉ là cử   giao hàng mà thôi.