Sau khi bọn trẻ giải tán, Nhị Nha và Tam Nha còn chần chừ ở một bên.
Thấy rõ chúng điều , Thẩm Tri Hạ vội mà chờ chúng tự mở lời.
Cuối cùng, Nhị Nha bước đến và bắt đầu suy nghĩ của .
"Thím ba, cháu và Tam Nha học nấu ăn, ạ."
"Nấu ăn? Là nấu loại nào?"
"Là nấu cho gia đình ăn bình thường, là trở thành đầu bếp? Giống như trong nhà hàng quốc doanh chuyên nấu ăn cho khác?"
Nhị Nha và Tam Nha suy nghĩ một chút, cùng đáp: "Muốn trở thành đầu bếp."
Thẩm Tri Hạ gật đầu.
"Thím hiểu , hai cháu về , thím sẽ xem thể tìm thầy cho các cháu ."
Hai cô bé mỉm cảm ơn cô vui vẻ về nhà.
Nếu như chuyện với của chúng, chắc sẽ mắng, khi còn nổi giận mà đ.á.n.h nữa.
Thím ba thật là -...
Sau khi Hổ Tử và Tử Mặc về nhà, hai đứa đều trong phòng lo lắng nên mang những gì đến Tống thành.
"Anh, em thật sự ghen tị với !"
Tiểu Dương lưng Hổ Tử, dáng vẻ đang chăm chú tủ quần áo, lòng ghen tị dâng lên đến đỉnh điểm.
"Đừng ghen tị, nếu em chăm chỉ học hành, nếu cơ hội khác, thím ba chắc chắn sẽ quên em ."
Hổ Tử hiểu em trai của .
Về thông minh, chắc chắn hơn hẳn , nhưng chịu cố gắng. Đối với chuyện học hành, chỉ cho qua, mỗi ngày chỉ mong thành bài tập nhanh để ngoài chơi.
Tiểu Dương đột nhiên nhận việc chăm chỉ học hành thường ngày của lẽ là sai lầm.
Trước đây thím ba ai đạt 80 điểm sẽ thưởng, vì chỉ đặt mục tiêu đạt 80 điểm, đạt thì chắc chắn sẽ cố gắng thêm để đạt 100 điểm.
Với những môn ngoại ngữ và các bài tập bổ sung, cũng bao giờ học nghiêm túc.
Giờ trai chuẩn hành lý, thật sự hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-635.html.]
Nếu chăm chỉ một chút, với tính cách công bằng của thím ba đối với , lẽ cũng sẽ cùng, nhưng giờ đây chỉ thể mà thôi.
Thím ba quả thật sai!
Cơ hội chỉ dành cho những chuẩn , còn chuẩn , đương nhiên sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Tiểu Dương âm thầm thề với lòng , từ nay trở , nhất định sẽ chăm chỉ học hành, phấn đấu vượt qua trai và Tử Mặc.
Như cũng sẽ cơ hội chơi ở nơi khác.
Nếu Thẩm Tri Hạ tốn ít lời khuyên nhủ mà vẫn Tiểu Dương cố gắng học, giờ đây chỉ vì Hổ Tử và Tử Mặc Tống thành mà bé quyết tâm đổi, thì lẽ cô sớm dùng cách để khiến Tiểu Dương dồn trí thông minh việc học hành .
-
Sáng hôm , Dư Hướng Sâm lái xe chở cùng với một xe tải chở đầy sốt ăn kèm và hành lý đến nhà ga.
"Anh cả, dọc đường các để ý hai đứa nhỏ đấy. Tốt nhất là khi ngủ, các phiên ngủ, luôn một canh chừng."
"Em yên tâm, bọn sẽ tự sắp xếp thỏa."
Tính cách của Thẩm Tri Đông khá điềm đạm, suy nghĩ chu đáo, nên để dẫn đầu, Dư Hướng Sâm yên tâm.
Còn Thẩm Tri Thu, mặc dù bình thường hiếu động, nhưng khi đối mặt với chuyện quan trọng, nhạy bén và thận trọng.
"Anh cả, hai, chuyến hai chủ yếu giúp đỡ các em bên vợ của em xử lý một việc khác, đồng thời cũng tranh thủ quan sát, học hỏi thêm."
"Dù các hứng thú với việc , học thêm một chút vẫn hơn, thể mãi ở trong thôn trồng lúa ."
DTV
"Em ba, và hai hiểu mà, bọn sẽ cố gắng hỗ trợ Tri Đông và Tri Thu, cố gắng trở thành gánh nặng của họ."
Dư Hướng Mộc và Dư Hướng Lâm từng giúp đỡ trong xưởng, nhưng họ phát hiện ngoài công việc chân tay, các công việc đòi hỏi trí tuệ, họ thể theo kịp.
Khi họp bàn về quản lý xưởng, họ chỉ hiểu lơ mơ những gì đến.
Trong thôn cũng lén lút chế giễu họ, rằng em nhà mở xưởng, thời gian quản lý, nhưng giao cho mấy bên vợ chứ giao cho ruột.
Mỗi khi những lời như , họ trách em ba giao cho việc quản lý xưởng, mà ngược , họ tự trách và thấy áy náy, cùng với cảm giác khó chịu vì thiếu năng lực.
Người ngoài hiểu, nhưng và hai thì rõ.
Không em ba giao cho họ, mà là bản họ năng lực quản lý xưởng. Anh em họ chỉ chút sức lực mà thôi.
Lần , em ba cho họ cùng, là vì tình nghĩa em, nhờ Tri Đông và Tri Thu chỉ bảo thêm.
Nếu , trong xưởng nhiều tài giỏi, đưa khác lẽ sẽ hữu ích hơn.