"Chị Hạ Hạ."
"Chị Hạ Hạ, bọn em đến -"
"Chị Hạ Hạ."...
DTV
Nghe thấy tiếng gọi líu ríu của đám trẻ ngoài cổng, Thẩm Tri Hạ đột nhiên cảm thấy đau đầu,  cô  nghĩ  ý tưởng  chứ?
Biết thế  để Tử Mặc tự mang  chia thì  hơn.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Tri Hạ   bao quanh bởi gần ba mươi đứa trẻ lớn nhỏ.
"Được ,  , mấy đứa khoan  chuyện nào."
Nghe thấy giọng Thẩm Tri Hạ, đám trẻ lập tức im lặng.
Nếu lỡ  chị Hạ Hạ giận,  cho chúng ăn thì toi.
"Bây giờ mấy đứa xếp thành hàng theo chiều cao, bé  , cao  ."
"Từng đứa thôi,   giành giật,  rõ ?"
"Nghe rõ !"
"Nghe rõ  ạ!"
Cuối cùng, đến đứa cao nhất  cuối cùng cũng  nhận  phần của , cô thở phào nhẹ nhõm.
Có đứa  cầm  nhanh chóng c.ắ.n một miếng,  đứa  cẩn thận cầm  tay mà  ăn.
"Mấy đứa   thì mau  ngoài chơi -"
"Cảm ơn chị Hạ Hạ."
"Cảm ơn chị Hạ Hạ."
"Cảm ơn chị-"...
Phù-
Lần   nhất cô đừng nên  chuyện  nữa.
Suýt chút nữa  chúng  ồn đến nổ tung đầu.
Giờ cô cần  bếp nấu cơm tối, thư giãn một chút.
Buổi trưa  ăn  món nhiều dầu mỡ,  thì cũng là nhiều đường, Thẩm Tri Hạ quyết định tối nay nấu món mì nấm hành phi đơn giản cho cả nhà ăn.
Nghĩ là .
Cô "lén" lấy  một ít bột mì từ  gian cho  bát sứ,  đập mấy quả trứng , thêm nước ấm  đủ và bắt đầu nhồi bột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-trong-sinh-tro-thanh-doan-sung/chuong-88.html.]
Nhồi cho bột thật mịn, cô thoa một ít dầu lên bề mặt bột, đậy nắp , đặt lên bếp để ủ.
Trong lúc đợi, cô  hành phi và sốt ớt,  đó xào nấm để  nhân.
Sau khi bột  ủ xong, cô bắt đầu kéo mì.
Nhìn những động tác của Thẩm Tri Hạ, Tần Huệ Huệ  khỏi kinh ngạc.
So với Hạ Hạ,  cô  cảm thấy  giống như một  vô dụng thế ?
Dường như ngoài ăn  thì chỉ  ngủ.
Ngay cả món trứng chiên cơ bản,  vẻ cô  cũng  thể  cháy bếp .
"Hạ Hạ, em giỏi quá, món mì kéo khó thế mà em cũng  ."
Nhìn Thẩm Tri Hạ  mặt, ánh mắt cô lấp lánh như  .
"Thử nhiều  sẽ   thôi,  khó như chị nghĩ ."
Thẩm Tri Hạ mỉm  với cô .
Việc cô   mì kéo cũng nhờ  sở thích ăn uống của , kiếp  ngoài  sách và nghiên cứu, cô thích nhất là  tìm đủ món ngon.
Chỉ ăn thôi vẫn  đủ, cô còn nhất quyết đòi   dạy .
Vì ,  khi đến chỗ đầu bếp chuyên  mì kéo nửa tháng trời, cuối cùng ông  cũng đồng ý dạy cô.
"Hạ Hạ,  em  đợi chị về  hẵng nấu cơm?" Vừa bước  bếp, Trần Tú Bình  thấy Thẩm Tri Hạ đang kéo những sợi mì  tay.
"Không   chị dâu, em sắp xong , lát nữa chị nấu mì thôi, em  nghỉ một lát." Thẩm Tri Hạ , nếu  cho chị dâu   chút việc thì  khi bữa tối chị  cũng chẳng nuốt trôi.
Vậy thì giao việc nấu mì cho chị , cũng giúp chị  yên tâm.
Dù cô cũng  hiểu lắm suy nghĩ của chị dâu,     thích  việc đến , nhưng chị  vui là , đối với cô cũng chẳng  việc nặng nhọc gì.
"Được, em với Huệ Huệ  nghỉ , phần còn  cứ để chị lo."
Chẳng mấy chốc, từng bát mì hành phi thơm phức   dọn lên bàn,  đến giờ ăn mà cả nhà họ Thẩm ai cũng mong đợi mỗi ngày.
"Trên bàn còn  ớt đấy, ai  ăn cay thì tự cho thêm nhé." Thẩm Tri Hạ bê bát mì của , hút sì sụt từng sợi.
Vừa ăn, cô  thầm cảm thán trong lòng, tay nghề của   mà giỏi thế nhỉ.
"Ngon quá-"
"Ngon tuyệt luôn-"
Thẩm Tri Thu và Tần Huệ Huệ ăn mì trong bát, hai  mê ăn  nhịn  cùng thốt lên cảm thán.