“Cô thứ gì ?”
Bát Ca thấy cô, hai mắt sáng rực, nhưng vô cùng cung kính, dám lên mặt nữa.
Lần ông quật ngã, tới giờ m.ô.n.g vẫn còn đau.
vải cô gái lấy giúp ông kiếm một tiền lớn, nếu vẫn còn vải như thì quá .
“Hai con lợn rừng, ?”
Đường Niệm Niệm hỏi thẳng, cô đặt lợn rừng ngoài.
“Muốn!”
Bát Ca thất vọng, nhưng thịt cũng tệ, thời buổi hiện nay là lúc bán chạy thịt và vải nhất, cũng như lương thực và dầu, nhà nào cũng thiếu.
“Bên ngoài!”
Đường Niệm Niệm lười di chuyển, Bát Ca và thuộc hạ ngoài, mở cửa thấy một chiếc xe đẩy, bên phủ một tấm bao bố, trong đó là lợn rừng giết, mỗi con nặng tới hai trăm cân.
Mấy họ khiêng lợn sân, cân thử.
“Tổng cộng 486 cân, thịt lợn rừng của cô đắt bằng thịt lợn nhà, cô gái là khách quen nên tính cho cô chín mươi hào một cân, thế nào?”
Cái giá Bát Ca đưa chăng, Đường Niệm Niệm gật đầu, còn thêm: “Anh cho cái bảng xe đạp cần bao nhiêu tiền?”
Xe đạp thời đều gắn bảng in nổi, xe đen sử dụng đường phố, mua xe ở công ty bách hóa mới gắn bảng in nổi, cô chỉ thể tìm Bát Ca.
“Cô gái , cô còn thể kiếm xe đạp?”
Đầu óc Bát Ca nhảy , lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Xe đạp chính là đồng tiền mạnh, bán bao nhiêu cũng hết.
“Không giấy phép, ?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Muốn, bao nhiêu cũng lấy, cô gái , cho cô một cái giá hợp lý, một trăm bảy đồng một chiếc, thấy thế nào?”
Bát Ca gật đầu như gà mổ thóc, trong công ty bách hóa bán một chiếc xe một trăm tám, còn phiếu xe đạp, một phiếu xe đạp ngoài chợ đen lên đến bảy tám chục, ông bán hai trăm tư chắc chắn mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-121.html.]
Còn cái thứ biển , ông quan hệ, tốn bao nhiêu.
“Mười chiếc kiểu nam, mười chiếc kiểu nữ, tối nay tiền trao cháo múc!”
Đường Niệm Niệm dám lấy nhiều, thật trong gian tới mấy trăm chiếc, nhưng nếu Chư Thành đột nhiên xuất hiện hơn trăm chiếc xe đạp, nhất định sẽ khiến cảnh sát chú ý, hai mươi chiếc chắc vấn đề gì lớn.
“Tối nay chờ cô, lấy tiền biển của cô, tặng cô đấy!”
Miệng Bát Ca kéo đến tận mang tai, cô gái xinh mặc dù hung dữ, nhưng kéo tiền tới!
Ông dám chắc chắn, tay Đường Niệm Niệm vẫn còn thứ , ông cần ôm chặt cái đùi !
486 cân thịt, cộng thêm hai mươi chiếc xe đạp, tổng cộng 3837,4 đồng.
“Cô gái , tròn luôn cho cô, 3850 đồng!”
Bát Ca lấy một xấp tiền mặt, còn một chiếc hộp gỗ nhỏ, cầm hai tay đưa cho Đường Niệm Niệm: “Nhận lấy một món , tặng cô chơi đấy.”
Đường Niệm Niệm mở hộp gỗ , bên trong là một chiếc vòng tay ngọc và ngọc bội, chất lượng cũng tạm, còn vài tiền đồng và viên đại đầu, những thứ ở hiện tại mà thật sự chỉ là những món đồ chơi, cá vàng nhỏ còn thể mang ngân hàng bán, còn những thứ ai thèm.
Cô lục lọi trong đống tiền đồng, tay khựng , bên trong còn đồng bạc, hình như là một loại tiền hiếm từ thời Quang Tự, kiếp từng thấy mạng, ít đồng bạc còn lưu truyền tới ngày nay, vô cùng đáng giá, giá cao nhất trong buổi đấu giá là hơn ba trăm vạn.
Bát Ca chắc chắn , nếu sẽ tặng cho cô.
“Có một chuyện, Bát Ca thể giúp ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ tới Bát Ca, con quan hệ rộng, ở cũng quen, hợp để việc đó.
“Cô cứ , chỉ cần thể , nhất định sẽ dốc hết sức.”
Bát Ca như nhiệt tình nhưng đồng ý chuyện gì.
“Nhà máy vớ Hồng Tú một lô máy vớ hỏng, nghĩ cách mua nó với giá rẻ nhất, thể tìm sửa, nếu bán thì chúng bốn sáu, bốn sáu.”
Đường Niệm Niệm thu mua lô máy vớ với giá phế liệu, chắc hẳn Bát Ca thể .
“Cô gái , tìm nhờ vả còn tặng quà, bán còn gánh nguy hiểm, tốn nhiều công sức và nhân lực, nên là sáu cô bốn mới đúng.”
Mặc dù sợ Đường Niệm Niệm, nhưng Bát Ca vẫn lấy hết can đảm mặc cả.
Ông hiểu rõ tiềm năng thị trường máy vớ, chỉ cần thể sửa chữa , ông nhất định thể bán ngoài.