Đường Niệm Niệm tới tiệm cơm ăn cơm, đó ngoài tản bộ tiêu cơm, bảy giờ rưỡi đúng, cô rừng cây, đem hai mươi mốt chiếc xe đạp ngoài.
Những chiếc xe đạp đều mang phong cách hoài cổ, khác gì những chiếc xe bây giờ, chất lượng cũng vô cùng .
Kiểu nam.
Kiểu nữ.
Bát Ca dẫn em tới đây, khi thấy hai hàng xe đạp mới tinh, mắt ông còn sáng hơn cả kim cương, đây đều là tiền giấy đấy!
Bát Ca đánh một cái biển lên xe của Đường Niệm Niệm, đó mã , hợp pháp, cho dù cảnh sát kiểm tra cũng vấn đề gì.
“Cô gái , gần đây thu thập một thứ , cô ?”
Bát Ca thần bí hỏi, những thứ đó trong tay ông cũng vô dụng, bằng đưa cho cô gái .
“Xem thử xem.”
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hờ hững, cô xem hàng .
Bát Ca bảo thuộc hạ nâng rương tới, mở nắp , bên trong thư pháp, tranh vẽ, còn đồ sứ và đồ ngọc, cũng như trang sức bằng phỉ thủy,... trông khá cổ xưa.
Đường Niệm Niệm hiểu nhiều về đồ cổ, nhưng những thứ lẽ đều là đồ thật, hơn nữa trang sức bằng phỉ thủy chất lượng tồi.
“Bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.
“Một ngàn?”
Bát Ca hỏi thử, Đường Niệm Niệm lạnh lùng , ông lập tức sửa lời: “800?”
“500!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-123.html.]
Đường Niệm Niệm một cái giá, cô chỉ vài món phỉ thúy và đồ ngọc, những thứ khác thì , thể chắc chắn.
Bát Ca cũng tranh chấp, ông gần như tốn tiền cho những thứ ...
Đường Niệm Niệm đưa tiền, đặt mấy cái rương xe đạp, lái xe mới rời , Bát Ca và thuộc hạ nâng hai mươi chiếc xe đạp lên xe đẩy lôi .
Đường Niệm Niệm bỏ chiếc xe đạp cũ của đại đội trưởng gian, xe mới chạy nhẹ hơn, cô trở về nhà máy máy móc , xem thử ký túc xá mà xưởng trưởng Vũ sắp xếp trông như thế nào.
Đường Mãn Ngân và Tuyên Trân Châu đang bận rộn ở ký túc xá mới, buổi chiều thư ký Lý tới đây thông báo, sắp xếp một căn phòng ký túc xá đơn cho Đường Niệm Niệm, ngay tầng bọn họ, cũng rộng mười lăm mét vuông, Đường Niệm Niệm chỉ ở một .
Hai vợ chồng cực kỳ hâm mộ, càng thêm tôn sùng Đường Niệm Niệm.
Trong ký túc xá giường và bàn, chăn bông và chậu rửa tự mang theo, Đường Mãn Ngân và Tuyên Trân Châu ăn cơm xong liền tới đây quét dọn, dù Đường Niệm Niệm lười biếng như thế, thể nào trông cậy cô .
Đường Niệm Niệm tới nhà chú hai , trong nhà ai, hàng xóm lên tầng dọn dẹp ký túc xá cho cô.
Xưởng trưởng Vũ việc hiệu suất cao, mới đó sắp xếp xong ký túc xá .
Đường Niệm Niệm , xưởng trưởng Vũ từ sáng sớm, gọi điện báo cáo tình hình công việc cho nhà máy đóng tàu Thượng Hải, bảo bọn họ phái tới kiểm tra hàng, đó gọi điện thoại tới xưởng trưởng Tiền của nhà máy Tiền Tiến, đắc ý khoe khoang một hồi.
Xưởng trưởng Vũ nhịn nhục nhiều năm, ông bao giờ nở mày nở mặt như , tâm trạng còn phấn chấn hơn cả khi mới nhận công văn nhậm chức xưởng trưởng, trong cả tòa nhà văn phòng đều thể chứng, xưởng trưởng hôm nay ngừng ngân nga một giai điệu, ngay cả lúc tiểu cũng ngân nga: “Nước Hồng Hồ , sóng đánh sóng...”
Tâm trạng xưởng trưởng Vũ nên càng quan tâm tới chuyện của Đường Niệm Niệm, lúc sáng dặn dò thư ký Lý, tới trưa hỏi tiếp, thư ký Lý vốn đang định trì hoãn thêm vài ngày, nhưng giờ nào dám trì hoãn, lập tức tìm phòng hậu cần xử lý, sắp xếp phòng đơn cho Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm lên lầu ba, gặp Đường Đan Đan đang cầm chậu nước bước .
“Chị hai, chị về , ký túc xá của chị thật lớn, kê một chiếc giường lớn, còn thể lăn lộn giường luôn!”
Từ khi Đường Đan Đan thành, cô bé chỉ ngủ giường nhỏ, xoay còn sợ ngã xuống, điều mong nhất chính là thể thoải mái dễ chịu ngủ một chiếc giường lớn, lăn lộn thế nào cũng rớt xuống giường.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sau em chuyển lên phòng ngủ !”
Đường Niệm Niệm cũng dự định ở ký túc xá, ký túc xá nhiều hỗn tạp, gì cũng bất tiện, cô dự định để Bát Ca tìm một căn nhà sân, thuê nhà cũng .