"Ông nội của Đường Niệm Niệm từng g.i.ế.c tiểu quỷ tử?" Chu Kình khơi gợi hứng thú .
Thảo nào cô gái xinh đó dám đối đầu trực diện với tên g.i.ế.c biến thái, hóa là con cháu hùng!
Sắc mặt Tề Quốc Hoa đổi liên tục, trong lòng thầm thấy bực bội. Vừa cuống quá nên lỡ lời tiết lộ sự tích hùng của nhà họ Đường, tự dưng thành giúp con điếm !
" cũng chỉ phong thanh thôi, chứ tình huống cụ thể thì cũng rõ."
Tề Quốc Hoa lấp liếm.
Chu Kình mỉm , nhưng ánh mắt nhiều chút khinh thường. Anh từng tham gia công tác chính trị và tuyên giáo trong quân đội nên tự cảm thấy tư tưởng của lính vấn đề; cần giác ngộ đúng đắn, chứ mấy cái mánh khóe của Tề Quốc Hoa giấu ký đến mấy cũng qua mắt .
"Vậy nghĩa là thể đưa bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa suy đoán của bản mà kết tội Đường Niệm Niệm, Tề Quốc Hoa, xứng một lính!"
Giọng của Thẩm Kiêu hết sức lạnh lùng, cứ tưởng Tề Quốc Hoa nắm chứng cứ gì nên cẩn thận chuẩn phòng tình huống nhất xảy .
tên khốn kiếp thất vọng quá, kết tội gia đình của Niệm Niệm nhà mà trong tay bất kỳ chứng cứ nào, đúng là ngu ác!
"Đâu , những gì đều là thật, đảm bảo, bao giờ dối, thể lấy nhân cách của bản để thề!"
Giọng của Tề Quốc Hoa càng lúc càng lớn, trong lòng càng lúc càng hoảng, diễn biến câu chuyện khác với những gì thiết tưởng.
Không nên bênh vực lên án Đường Niệm Niệm ?
Cái đám dân đen mà dám đối đầu với quân nhân khác gì con kiến đòi kiện củ khoai, chúng nó thắng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-194.html.]
ba sức bảo vệ Đường Niệm Niệm, câu nào cũng đang buộc tội, khó , nếu thấy cả ba đều khá lạ mặt thì đặt câu hỏi liệu đối phương Đường Niệm Niệm mua chuộc đấy.
"Anh bao giờ dối?" Thẩm Kiêu lạnh giọng hỏi .
"Vâng, bao giờ dối!"
Tề Quốc Hoa nghiến răng trả lời, tm đang đập thình thịch nhưng vẫn lớn giọng khẳng định.
Thẩm Kiêu khỉnh, cúi xuống, cầm máy ghi âm từ gầm bàn lên, đó lấy cuộn băng từ trong túi , nhét máy ghi âm, cuối cùng là nhấn nút phát.
Cuộn băng bắt đầu chạy, một loạt tiếng “xẹt xẹt...” vang lên giữa căn phòng yên tĩnh vô cùng chói tai.
Mồ hôi lạnh trán Tề Quốc Hoa túa như tắm, thở gấp từng hồi, bàn tay bất giác siết chặt thành đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Anh Thẩm Kiêu định gì, nhưng trực giác cho nhất định là việc lợi cho bản .
Tề Quốc Hoa hít sâu một , thầm an ủi , ngày thường việc cẩn thận, cũng để ai nắm điểm yếu gì của , cùng lắm thì thể kết tội Đường Niệm Niệm thôi, kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là về nhà ruộng.
Núi xanh vẫn còn thì lo gì củi đốt, vẫn còn cơ hội!
"Tề Quốc Hoa hả? À, , là bạn cấp ba với , ngay bàn thôi, nhưng mà với là bạn bình thường thôi chứ . Anh là kiểu bụng nam mô miệng một bồ d.a.o găm , lòng thâm sâu, còn kiểu hám lợi nữa, coi thường đám bạn xuất nông thôn như chúng ; mà còn giỏi nịnh hót nữa cơ, nên các thầy cô quý lắm. Nói chung là kiểu đấy thì cũng lăn lộn , nhập ngũ , chậc chậc, cận thị mà cũng bộ đội thì cũng lạ thật!"
Giọng của một đàn ông xuất hiện trong máy ghi âm, đó giọng địa phương vùng Chư Thành, do Chu Kình và Ngụy Chương Trình Thành đều hiểu nên ánh mắt của họ khi Tề Quốc Hoa bắt đầu đổi, thể thấy trong mắt cả hai một cơn giận đang ấp ủ.
Tề Quốc Hoa tái hết cả mặt, mồ hôi lạnh tí tách lăn khắp khuôn mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
vẫn cố vẻ bình tĩnh, thể tự dọa .