"Tề Quốc Hoa hả, nhớ chứ, bây giờ là quân nhân , cũng chuyện kiểm tra sức khỏe của quân đội lỏng lẻo mà, tại cũng lính chứ . Thị lực của hơn Tề Quốc Hoa nhiều, thằng khỉ đấy ở hàng còn chữ bảng cơ mà!"
"Thị lực của Tề Quốc Hoa kém mà, các bạn trong lớp chúng ai cũng chuyện hết, cũng thích cái trò mách lẻo lưng lắm nên giáo viên mới thích đấy, lúc nào cũng xếp cho bàn đầu. Có thánh mới mà quân đội với hai con mắt cận thị đấy, há, chắc chắn là cửa !"
"Chuyện em là rõ nhất đấy, bởi vì lúc đó em cũng đang kiểm tra thể cùng với Tề Quốc Hoa mà, em cận thị nhưng ngặt cái mắc bệnh mù màu. Ơ nhưng mà sếp em , đến hồi đấy em mới hoa đỗ quyên màu xám đấy... À , em lỡ xa quá , chuyện của Tề Quốc Hoa nào, trí nhớ khá nên nhân lúc mấy đang kiểm tra sức khỏe thì nhớ hết hướng xoay của các ký hiệu bảng kiểm tra thị lực đấy. Sếp hỏi em á, thì lúc đó em ngay bên cạnh mà, em tận mắt thấy luôn!"
......
Mười tám xuất hiện trong đoạn ghi âm bao gồm cả nam lẫn nữ, tất cả đều là bạn học hồi cấp ba của Tề Quốc Hoa, hôm qua Thẩm Kiêu đến Chư Thành, việc đầu tiên khi đến trường cấp ba của Tề Quốc Hoa là tìm danh sách bạn học cùng lớp với cũng như địa chỉ nhà của họ, nhưng rời khỏi Chư Thành nên chỉ tìm mười tám .
Vốn dĩ tìm những việc của Tề Quốc Hoa khi còn học, để chứng minh là tính cách tệ hại, nhưng kết quả thu khiến vô cùng ngạc nhiên.
Tề Quốc Hoa cố tình lừa dối để vượt qua bài kiểm tra sức khỏe, trộn quân đội, kẻ hành vi đáng ngờ như thì những gì cũng đáng tin.
" quen đám , bọn nó đang dối đấy, mắt của khỏe lắm, chẳng qua rắn cắn xong thì nó mới kém thôi!"
Tề Quốc Hoa vẫn cứng miệng, nhưng mồ hôi lạnh mặt tiết lộ sự hoảng loạn của .
Ngụy Chương Trình và Chu Kình cũng thèm che lấp sự khinh thường của nữa, may mà bọn họ phát hiện kịp thời, nếu lỡ mà nhiệm vụ chung với kẻ tính tiểu nhân như thì ai chịu trách nhiệm cho nổi?
Ai dám đảm bảo Tề Quốc Hoa bày mưu đặt kế lưng đồng đội?
Thẩm Kiêu tắt máy ghi âm, từ trong túi lấy một hồ sơ bệnh án, đó là hồ sơ bệnh án của Tề Quốc Hoa lưu ở bệnh viện tỉnh.
"Bác sĩ Trương, điều trị vết thương cho , ghi rõ trong hồ sơ bệnh án rằng khi rắn cắn là vấn đề về thị lực , lúc đó bác sĩ Trương hỏi cha và cha cũng xác nhận chuyện đó là sự thật."
Thẩm Kiêu mở cuốn hồ sơ bệnh án chỉ dòng chữ “mắt kém” mà bác sĩ Trương , đưa cho Chu Kình và Ngụy Chương Trình.
Chữ tay của bác sĩ Trương trông khá nắn nót chứ kiểu “rồng bay phượng múa” nên cả hai đều thể rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-195.html.]
Quả nhiên trong đó ghi rõ ràng Tề Quốc Hoa vốn bệnh về mắt từ .
"Tề Quốc Hoa, còn gì để nữa!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặt Chu Kình sầm , tức giận hét to.
Anh mấy khi nổi giận như , nhưng thật tình thì sự vô liêm sỉ của Tề Quốc Hoa thành công khiến nổi trận lôi đình, loại đáy xã hội như kẻ thể quân đội, gì cái lí đó chứ!
" dối, những gì đều là sự thật, các vị lãnh đạo, thật sự dối!"
Tề Quốc Hoa hoảng hốt, chỉ tiếp tục khẳng định bản dối, sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, hoảng loạn cùng cực.
Ngụy Chương Trình ngăn Chu Kình đang chuẩn nổi giận nữa, : "Vậy tiếp theo chúng đồng chí Đường Niệm Niệm , dù gì cũng nên theo quy trình!"
"Anh ngoài !"
Mặt Chu Kình trầm xuống như sắp vắt nước, ngừng trừng mắt Tề Quốc Hoa, đôi mắt tóe những tia lửa dữ tợn, lòng thầm mắng hai chữ: cặn bã!
Tề Quốc Hoa tuyệt vọng dậy, dựa nạng nhưng vững nên lập tức ngã bò đất, cố gắng bò mấy cũng dậy nổi khiến càng hổ.
Ngụy Chương Trình thể chịu đựng nữa, tới đỡ dậy đưa ngoài.
Đường Niệm Niệm ở cửa, cô thấy hết những chuyện diễn trong phòng, cô bên trong Thẩm Kiêu, vụ việc cô cần gì thì Thẩm Kiêu của cô một giải quyết xong .
Tề Quốc Hoa khập khiễng bước ngoài, Đường Niệm Niệm bước lên ngăn .
"Anh với trong quân đội là thả rắn cắn ?"
Giọng của Đường Niệm Niệm lạnh lùng, xen lẫn trong đó còn cả sát khí.