Thân thể Đặng Trường Thắng căng thẳng, con mắt sáng ngời thần, đây chính là phụ nữ xa Liễu Tịnh Lan mà con bé Niệm .
Quả nhiên , khuya khoắt tới cửa, quỷ thì chính là kẻ gian!
"Không cần, cô !"
Đặng Trường Thắng ý định mở cửa, phụ nữ xa khẳng định phát hiện bé Niệm qua với bọn họ nên cố ý tới cửa tìm chứng cứ.
Ông tuyệt đối sẽ cho phụ nữ xa một cơ hội nào.
" bệnh, cô !"
Chương Học Thành cũng khách khí, giọng điệu lạnh lùng.
"Lão Chương, biết ông ngã bệnh, ý gì khác, bởi vì kính nể ngài nên mới giúp đỡ ngài một chút, để đồ vật ở cửa đó!"
Liễu Tịnh Lan cắn chặt răng, ánh mắt oán hận.
Lão già đáng chết, chuyển xuống đến chuồng bò mà cao ngạo như thế, đấu tố!
Trong giọng của cô dám chút oán trách nào, đặt đồ ở cổng, : "Lão Chương, thật sự chỉ là giúp ngài, ý gì khác, ngài nhớ uống thuốc, nhất định giữ gìn sức khỏe!"
"Có cô bệnh ? đang khỏe mạnh uống thuốc cái gì? Cầm đồ !"
Chương Học Thành nổi giận, trái một câu sinh bệnh, một câu uống thuốc, hiện tại ông cũng có thể chạy một mạch đến đỉnh núi, khỏe mạnh hơn nhiều.
Người phụ nữ dụng ý khó dò, âm mưu !
Liễu Tịnh Lan tất nhiên tin, kiếp lão Chương rõ ràng sốt cao sắp chết, uống thuốc Đường Niệm Niệm cho mới sống sót, đời sinh bệnh?
Cũng kiếp Đường Niệm Niệm thế nào chuồng bò, hai lão già quá cảnh giác, ngay cả cửa cũng cho cô
Liễu Tịnh Lan sắp đông cứng luôn , xuống núi, cô vẫn bỏ đồ vật ở đó, lão Chương khẳng định sẽ dùng, hai ngày nữa cô tới tạo quan hệ.
Lúc đến chân núi, cô đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, lẽ kiếp Đường Niệm Niệm cũng phòng, chỉ là đặt thuốc ở cổng, hai ông cụ trải qua kịch biến, chắc chắn sẽ tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, cô kiên nhẫn, chậm rãi khiến lão Chương cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-246.html.]
Tâm tình của Liễu Tịnh Lan lập tức lên, cũng còn lạnh nữa, nhanh chân trở về điểm thanh niên tri thức.
Bên trong chuồng bò, lão Chương và Đặng Trường Thắng đợi qua một hồi lâu mới mở cửa, thấy đồ vật đất.
Một túi mạch sữa tinh, mười quả trứng gà, còn vài bao thuốc.
"Lão Đặng, những vật thế nào?" Chương Học Thành nhíu chặt lông mày, đồ vật trong tay khó giải quyết giống như đạn pháo.
"Ngày mai giao cho đại đội trưởng, ngủ!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặng Trường Thắng sớm dự định, mặc kệ Liễu Tịnh Lan lai lịch thế nào, dù ông để ý, để đại đội trưởng xử lý .
Sáng ngày hôm , trời đổ mưa phùn mịt mờ, đại đội trưởng thông báo nghỉ qua loa phát thanh.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc thật ngon, tối hôm qua cô tăng ca sửa máy vớ, sửa một xong mười cái, mệt mỏi đến mí mắt cũng mở , buổi sáng bà cụ Đường gào rống bên tai cô nhưng cũng đánh thức cô.
"Không kiếm công điểm, còn ngủ sâu như , ở trong mơ cháu sửa Trường Thành hả?"
Bà cụ Đường tức giận, vỗ trong chăn, ngoài ăn điểm tâm.
Đường Niệm Niệm là mùi thơm của cơm trưa cho tỉnh , lười biếng ở giường, động đậy.
"Dậy đó hả? Buổi tối hôm qua sửa Trường Thành hả? Mau dậy ăn cơm!"
Bà cụ Đường xuất hiện ở cửa , ghét bỏ càm ràm một trận.
"Nội, con giường ăn cơm."
Đường Niệm Niệm lớn tiếng đưa yêu cầu, cô ngay cả mặt cũng rửa, răng cũng lười đánh, chỉ ăn xong ngủ tiếp.
Cổ nhân đều , Giấc ngủ mùa xuân quên mất sáng, rõ mùa xuân chính là mùa ngủ, con thuận theo ý trời.
"Sao cháu ị đái ở giường luôn ? Bà thấy cháu là lười đến ngứa da , đánh, mau dậy!"
Bà cụ Đường chộp lấy d.a.o phay xông , mắng cô sa sả.