“Mày rụt gì! Dám gian díu với đàn ông của tao thì cứ thoải mái lộ , bà đây thành cho mày!”
Đường Ngũ Cân vô cùng hả giận, nhưng khi thấy da thịt trắng nõn của Liễu Tịnh Lan, cô nổi giận.
Một tháng , cô cũng trắng, hiện tại con *m gọi là bà thím.
Đường Ngũ Cân vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi cấu xé tay chân Liễu Tịnh Lan, cho cô cuộn tròn , cô để Hà Quốc Khánh rõ, phụ nữ thích đê tiện tới cỡ nào.
Liễu Tịnh Lan thể cuộn tròn , lộ mặt , một thứ gì che đậy.
Đàn ông vây tới càng lúc càng gần, thậm chí còn sàm sỡ.
“Không ... Buông ... Cứu mạng với!”
Liễu Tịnh Lan lóc kêu la, nhưng ai đồng cảm với cô .
Đây là nông trường, ai cũng là tới cải tạo, ai dư lòng đồng cảm.
“Đường Ngũ Cân, cô buông Tịnh Lan , nếu chúng ly hôn!”
Hà Quốc Khánh cuối cùng cũng bò dậy , đẩy đám đông đúc , chật vật chen , trong lòng Đường Ngũ Cân cưỡi lên, lóc thút thít như chú cừu con, tầm mắt tối sầm , suýt chút nữa hộc máu.
Nữ thần cẩn thận yêu quý, giờ đây bùn đất, những đàn ông dơ bẩn trong nông trường tùy tiện chạm , còn thấy hết, ngay cả nơi riêng tư nhất cũng lộ rõ.
Cảm giác của lúc giống như tiên nữ cao cao tại thượng ngã xuống đầm lầy, còn bao phủ mới một lớp bùn đen, còn chút tiên khí nào.
Mặc dù tâm trạng của Hà Quốc Khánh phức tạp, nhưng dù Liễu Tịnh Lan cũng là nữ thần yêu mến, chút nghĩ ngợi lấy chuyện ly hôn uy hiếp.
Lúc Đường Niệm Niệm đổ thêm dầu lửa nữa, Liễu Tịnh Lan như , nếu cô đổ thêm dầu lửa, e là sẽ án mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-323.html.]
Cô vẫn còn xem kịch thêm vài ngày nữa đấy!
“Đều vây quanh chỗ gì? Không việc ?”
Người phụ trách nông trường bước tới, là một đàn ông cao lớn thô kệch, đeo hồng tụ chương, ở tuổi tứ tuần, dáng cao nhưng tướng mạo vô cùng hung ác, ông họ Chu, ai chính xác tên, đều gọi ông là Chu Bái Bì[1].
[1]Bái Bì: thường ám chỉ sự bóc lột tàn nhẫn
Bởi vì Chu Bái Bì chỉ tham tiền, còn mê gái, nam nữ già trẻ, nào cũng ông bóc lột tàn nhẫn.
Những hóng chuyện lập tức giải tán, đám đông che đậy, Liễu Tịnh Lan lõa thể lập tức lộ ánh mặt trời.
Chu Bái Bì thấy, hai mắt sáng rỡ.
“Làm việc , còn gây chuyện đánh thì đừng trách ông đây khách khí!”
Chu Bái Bì giả vờ răn dạy một hồi, ông thậm chí còn thèm liếc mắt Đường Ngũ Cân, quá bình thường, ông hứng thú.
Lúc Liễu Tịnh Lan mới đưa tới, ông cũng quá hứng thú, tượng mạo nhạt nhẽo, nhưng ông cũng bóc lột quá nặng nề, phụ nữ làn da nên cũng chút sắc .
“Đồng chí Liễu mau dậy , đưa cô về nghỉ ngơi!”
Chu Bái Bì nâng Liễu Tịnh Lan dậy, còn ôm cô lòng, quang minh chính đại sàm sỡ, Liễu Tịnh Lan thẹn giận, cúi đầu trốn trong lòng Chu Bái Bì, lóc trở về chỗ ở.
Hà Quốc Khánh cứu trong lòng, nhưng dám phản kháng Chu Bái Bì, chỉ thể trơ mắt Chu Bái Bì dẫn trong lòng .
Đường Ngũ Cân sang , ánh mắt trìu mến, dịu dàng : “Quốc Khánh mau về nghỉ ngơi , tối nay em xào trứng cho !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hà Quốc Khánh oán hận cô , mắng cô một trận, nhưng chút chột nên cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, đầu bỏ .
Đường Ngũ Cân để tâm, xách đòn gánh lên, tiếp tục trâu ngựa.