“ là khó bác.”
Đường Niệm Niệm vẫn hiểu đại đội trưởng, tính cách quyết định lòng quyết đoán, vốn dĩ đại đội trưởng quá dũng cảm.
“Thằng ba , cháu coi Ngân Tú thành quỷ tử là , chút tiền đồ của con , bác xưởng trưởng còn hơn cháu đấy!”
Bà cụ Đường nhịn , thậm chí cảm thấy bà xưởng trưởng còn hợp hơn đại đội trưởng, ít nhất bà sẽ mềm lòng với mấy tên trộm.
“Bác hai gái , bác đừng gây thêm phiền nữa, Ngân Tú và quỷ tử thể là một chứ!”
Đại đội trưởng tức giận, Ngân Tú là trong nhà phạm , quỷ tử là kẻ địch, thể giống ?
“Bác ba, cần sa thải Trương Ngân Tú, còn thông báo cho cả thôn, g.i.ế.c một răn trăm !”
Giọng điệu Đường Niệm Niệm cho phép từ chối, việc thể thương lượng nữa.
Đại đội trưởng gật đầu, thở dài.
Đường Niệm Niệm còn thêm: “Bác bảo ba trở về , thích hợp xưởng trưởng, tiên cứ về giúp đỡ bác, đó để ba lên xưởng trưởng chính thức.”
Đại đội trưởng do dự: “Kiến Thụ ?”
“Sao ? Bác thấy Kiến Thụ còn giỏi hơn cháu đấy!”
Bà cụ Đường cướp lời , trong bốn em Đường Kiến Quốc, bà thích đứa thứ ba—Đường Kiến Thụ nhất.
Bởi vì lúc Đường Kiến Thụ sinh , sức khỏe của vợ đại đội trưởng lắm, đại đội trưởng mất sớm, Đường Kiến Thụ gần như là do bà cụ Đường nuôi nấng, nuôi tới lúc ba tuổi mới đưa về.
Đường Kiến Thụ cũng với bà cụ Đường, coi bà như bà ruột của mà hiếu thảo.
Đại đội trưởng đen mặt, trong bụng đều là cơn tức, nhưng dám tranh cãi với bà cụ Đường.
Mặc dù con trai nhỏ ưu tú, nhưng ông cũng kém tới chứ?
Dù đại đội trưởng cũng cảm thấy để con trai nhỏ về khá , ông tự hiểu lấy , ông thể đại đội trưởng, nhưng xưởng trưởng vượt quá khả năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-326.html.]
“Để bác gọi điện thoại cho Kiến Thụ, kêu nó trở về!”
Đại đội trưởng đồng ý.
Làm công nhân tạm thời cho nhà máy máy kéo cũng tới khi nào mới lên chính thức, còn bằng về nhà quản lý nhà máy vớ, còn thể ở nhà, ngày nào cũng gặp mặt.
Mặc dù đại đội trưởng mềm lòng, nhưng cái lời, năng lực việc cũng , khi tiếp thu ý kiến của Đường Niệm Niệm, chiều đó ngay lập tức xử lý Trương Ngân Tú, còn dán thông báo sa thải cổng nhà máy.
Mọi trong thôn đều vây tờ thông báo để , ai chữ sẽ to lên.
“Đồng chí Trương Ngân Tú trong lúc việc lén giấu ba đôi vớ, với ý đồ mang về nhà sử dụng, bản cô cũng thừa nhận, khi bàn bạc quyết định sa thải đồng chí Trương Ngân Tú, do đó dán thông báo!”
Có lớn tiếng lên.
Các thôn dân đều bùng nổ, bàn tán sôi nổi.
“Trương Ngân Tú là nào? Trong thôn tên như ?”
“Chính là vợ của Đường Thạch Lâm đấy!”
“Thì là vợ của Thạch Lâm, mới tới nhà máy vớ mấy ngày, cô vẻ , kêu cô cũng thèm để ý tới, bây giờ thì , cái rắm cũng còn!”
“Trương Ngân Tú sa thải , sẽ vị trí trống đúng ?”
Có phát hiện điểm mù, lập tức hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay tức khắc giải tán, ai về nhà nấy.
Nếu vị trí trống, chắc chắn sẽ cần lấp , bọn họ bắt cơ hội .
Trương Ngân Tú sướt mướt rời khỏi nhà máy vớ, nhà máy cũng bạc đãi bà , trả bộ tiền lương trong mười ngày, tổng cộng mười một đồng hai hào sáu, thiếu một xu.
Người trong Đường Thôn đều kích động, mới mười ngày nhiều tiền như , nếu tròn một tháng, sẽ là ba mươi mấy đồng ?
Má ơi!
Phát tài !