“Có cũng giống như ông nội, bao giờ trở ạ?”
Cô bé sụt sịt mũi, nước mắt lăn dài.
Cô bé vẫn còn nhớ rõ bộ dạng ông nội lúc mất, trong quan tài giống như ngủ, bà và đều bận rộn, trong nhà nhiều tới, cô bé chạy tìm ông nội chơi.
Lúc đó cô bé cho rằng ông nội đang ngủ say, xổm bên cạnh quan tài đợi hồi lâu vẫn thấy ông tỉnh , cô bé gọi vài tiếng, còn vỗ lên mặt ông nội, nhưng ông nội vẫn tỉnh .
Cửu Cân chỉ nhớ rõ, khuôn mặt ông lạnh băng, chuyện, cũng .
Mãi cho tới khi quan tài ông hạ táng, lấp mộ, Cửu Cân mới hiểu , ông sẽ về nữa.
Lúc đó Cửu Cân mới năm tuổi, mơ hồ hiểu ý nghĩa của chết.
Hiện tại chị cả cũng chết.
Cô bé càng càng thấy đau lòng, nước mắt kìm lăn dài má, thỉnh thoảng còn nấc lên vài tiếng, nước mũi cũng chảy .
Đường Niệm Niệm dịch sang bên cạnh, cô vẫn chán chiếc áo gió cô, thể dính nước mũi.
“Chị hai, chị cũng sẽ c.h.ế.t ?”
Cô bé đột nhiên nghẹn ngào hỏi, thậm chí còn tưởng tượng dáng vẻ chị hai yêu dấu ngủ trong quan tài, nghĩ đến thấy thật kinh khủng, Cửu Cân cảm giác như ai đó đ.â.m một nhát dao, đau quá.
“Chị hai, chị đừng chết, ?”
Cô bé ôm chặt lấy Đường Niệm Niệm, tới mức thở hổn hển, còn thổi bong bóng nước mũi to to, mặt đều là nước mắt, trông buồn đáng thương.
Đường Niệm Niệm chằm chằm móng vuốt của cô nhóc nhỏ, cô bé dùng tay lau nước mũi, đó ôm cô...
Trên tay áo gió dấu vết của móng vuốt ươn ướt đó.
Đường Niệm Niệm đen mặt, vỗ móng vuốt của cô bé rơi xuống.
“Chị sống còn lâu hơn cả em!”
Đường Niệm Niệm tức giận, rút tay về, vẫn để Cửu Cân ôm.
Dù cũng dơ .
Cửu Cân lập tức nín mỉm , phốc một cái, thổi một cái bong bóng nước mũi, vỡ , dính hết lên mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-352.html.]
Đường Niệm Niệm cau mày, thật sự chịu nổi, rút tay , lấy một chiếc khăn lông từ trong chậu rửa mặt, ném lên mặt cô bé.
“Lau sạch!”
”À!”
Đường Cửu Cân ngoan ngoãn lau khô mặt, còn lấy nước ấm, rửa sạch khăn lông.
Đường Niệm Niệm về phòng áo khoác mới mua hai ngày ở cửa hàng bách hóa, tên ngốc Chương Nhạc Vi rủ cô dạo phố, tới dãy áo gió mới về, cô mua một ba chiếc.
Màu kaki, màu trắng gạo, màu xám nhạt.
Cô một chiếc áo gió màu trắng gạo, kiểu dáng kinh điển, cho dù qua vài thập niên nữa cũng thời.
Tâm trạng của Đường Cửu Cân bình tĩnh , cô bé và Đường Ngũ Cân vốn thiết, hơn nữa trẻ nhỏ vẫn hiểu rõ về sống chết, cô bé chỉ đau lòng một lúc nhanh chóng trở nên vô tư vô lo.
Đường Niệm Niệm ném áo gió dơ gian, cô dạy Bách Tuế và Phúc Bảo cách sử dụng máy giặt và máy sấy thế nào, dạy một là hiểu, quần áo dơ của cô đều do vợ chồng son giặt, còn giúp cô sấy.
Khi trời nhá nhem tối, đám của bà cụ Đường trở , cầm theo hai hủ tro cốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội trưởng cầm của Dương Hồng Linh.
Đường Mãn Kim cầm của Đường Ngũ Cân.
Bọn họ xuất hiện cổng thôn phát hiện, khiếp sợ.
Ai c.h.ế.t ?
“Nhà Mãn Kim ai c.h.ế.t ? Sao cầm hai hũ tro cốt?”
“Mãn Ngân và Mãn Đồng ? Đã lâu gặp hai bọn họ.”
“Miệng của bà chỉ đánh rắm thôi, Mãn Ngân trong thành, Mãn Đồng công tác, vẫn còn sống khỏe mạnh lắm!”
Các thôn dân bàn tán khe khẽ, lo việc, kéo về phía đại đội trưởng, hỏi thăm chuyện gì.
“Sao việc? Không chấm công ? Năm nay uống gió Tây Bắc?”
Đại đội trưởng đen mặt, rống lên.
Tâm trạng của ông lúc , cho dù là hoàng đế tới, ông cũng nể mặt.
Các thôn dân đều ngoan ngoãn giải tán, việc, nhưng lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt, rốt cuộc là hai nào chết.