“Cô bệnh thần kinh , chị của kiếm tiền, cho tiền tiêu cô chướng mắt ? Trương Ngọc Mai cô chính là đồ vong ân bội nghĩa, chị của mua cho bánh trứng, bánh óc chó, còn chia cho cô ăn, trong nhà đem thịt tới, cũng chia cho cô, cô xa như chứ!”
Đường Lục Cân thật sự thể tin lỗ tai , cô bé ngờ rằng, Trương Ngọc Mai hãm hại cô bé vì lí do .
Chỉ là vì thấy cô bé sống ?
Sao lòng đố kỵ của con thể đáng sợ tới như ?
“ bảo cô cho ? Đường Lục Cân, dáng vẻ cao cao tại thượng bố thí của cô thật sự khiến ghê tởm, cô cho rằng đó là bụng ? Rõ ràng cô thấy bộ dạng vẫy đuôi lấy lòng của !”
Trương Ngọc Mai đột nhiên tức giận, giọng bén nhọn, ánh mắt Đường Lục Cân vô cùng oán độc, giống như thù sống chết.
Đường Lục Cân lạnh từ đầu tới chân, lòng cũng lạnh .
“ từng nghĩ như , Trương Ngọc Mai, rõ ràng là lòng tự ti của cô đang quấy phá, cô hy vọng và cô đều sẽ sống nghèo khổ giống như , thậm chí hy vọng sẽ nghèo suốt đời, mãi mãi bằng cô, cô thể bên cạnh thành công, thể bạn bè hạnh phúc, loại như cô thật đáng thương!”
Từng câu từng chữ của Đường Lục Cân đều đang xé rách tấm màn của Trương Ngọc Mai.
“ , là vẻ mặt cao cao tại thượng của cô khiến phát ốm!”
Trương Ngọc Mai chịu thừa nhận, nhưng vẻ hoảng loạn của cô bán suy nghĩ thật sự trong lòng cô .
Những bạn học khác thấy đều lắc đầu, bọn họ cũng ngờ là lý do như .
Chỉ vì điều kiện gia đình của Đường Lục Cân , suy nghĩ lệch lạc nên dùng cách ác độc như để hại , cũng may Đường Lục Cân may mắn, rời khỏi Cát Vĩ Hội an .
Nếu đổi thành may mắn, cái mạng cũng còn.
Đường Niệm Niệm buông lỏng tay đang kiềm chế Trương Ngọc Mai , lạnh lùng : “Loài suy nghĩ ác độc như cô xứng ở trường học, sẽ phản ánh với hiệu trưởng các !”
“Không cần, đừng cho hiệu trưởng...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-392.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt của Trương Ngọc Mai khủng hoảng, cô thể rời khỏi trường học, cô còn lấy bằng nghiệp!
Đường Niệm Niệm để ý tới cô , bước nhanh tới tòa nhà văn phòng, Đường Lục Cân do dự cũng chạy chậm theo.
Các bạn học khác đều cùng, trong tay vẫn còn cầm hộp cơm.
nửa đường, Đường Niệm Niệm gặp hiệu trưởng
Hiệu trưởng độ ngoài năm mươi, gầy và lùn, đeo mắt kính, cùng lắm chỉ một mét sáu lắm, thậm chí còn lùn hơn, bởi vì Đường Niệm Niệm thể thấy đỉnh đầu của ông .
“Anh rể, chính là cô học sinh , hai tới gây chuyện , quá kiêu ngạo!”
Bên cạnh hiệu trưởng là một phụ nữ béo, chính là dì múc cơm ở nhà ăn bệnh ‘Parkinson’, tên là Dương Bái Bì, bà nhận Đường Niệm Niệm trong nhà ăn nên lập tức chạy tới méc với rể là hiệu trưởng.
“Trò học lớp nào? Chủ nhiệm lớp là ai?”
Hiệu trưởng nghiêm khắc Đường Niệm Niệm, còn tưởng cô là học sinh trong trường.
Các bạn học khác vô thức rụt cổ, lặng lẽ lùi về vài bước, hiệu trưởng nhắm tới.
“ đến từ nhà máy Tiền Tiến!”
Đường Niệm Niệm lấy thẻ việc tại nhà máy Tiền Tiến, bên ghi là nhân tài đặc biệt, thẻ việc vẫn khá khủng bố.
Hiệu trưởng cầm lấy xem, vẻ mặt trở nên thận trọng, thể là nhân tài đặc biệt, chắc chắn lai lịch nhỏ.
“Nếu như ông tin, thể gọi điện cho xưởng trưởng Tiền, điện thoại là...”
Đường Niệm Niệm điện thoại văn phòng xưởng trưởng Tiền, còn thêm: “Cả cục trưởng của cơ quan công an và đội trưởng Ngụy, xưởng trưởng Vũ của nhà máy Hồng Tinh, ai cũng thể chứng minh phận của , điện thoại của họ lượt là...”
Cô một dãy điện thoại, động thái khiến hiệu trưởng dọa sợ, ánh mắt về phía Đường Niệm Niệm cũng trở nên cung kính hơn.
Có thể quen nhiều nhân vật uy tiếng như trong Chư Thành, cô gái xinh chắc chắn đơn giản.