Tuy từng đánh tiểu quỷ tử, nhưng Đường Thanh Sơn từng lính, giải phóng thì về Đường Thôn nông dân, khi đó ông tìm mười mấy ủy thác, dò la khắp nơi nhân phẩm của những , chỉ Đường Thanh Sơn khiến ông yên tâm.
Hơn nữa Đường Thôn là tổ tịch nhà họ Đường, kho báu nhà họ Đường giấu ngay núi Đường Thôn, Đường Cảnh Lâm cũng lòng riêng, sắp xếp con gái ở nơi lão tổ tông từng ở, chừng lão tổ tông sẽ phù hộ con gái bình an trưởng thành.
Đường Cảnh Lâm rõ, nhân phẩm của ông cụ Đường Thanh Sơn , nhưng bản lĩnh giúp con gái tham gia hội quảng giao, lẽ nào là bản lĩnh của con gái?
Đỗ Nhất Luân lắc đầu, thật: “ và cô Đường tiếp xúc nhiều, quá hiểu chuyện của cô , nhưng cô ăn mặc thời trang, đeo đồng hồ, xe đạp, còn máy chụp hình, mua nhà kiểu Tây của , chứng tỏ gia cảnh .”
Có thể một lúc lấy tám nghìn tệ mua nhà, bình thường.
Đường Cảnh Lâm cũng nghĩ tới điểm , thật sự hận thể cắm đôi cánh, bay đến Thượng Hải gặp mặt con gái.
“Cảm ơn Đỗ tới chuyển lời của con gái , vô cùng cảm kích, ở Hương Giang, Đỗ chỗ nào cần giúp đỡ, chỉ cần , Đường mỗ chắc chắn sẽ dốc hết sức!”
Đường Cảnh Lâm dùng ngữ khí vô cùng chân thành, ông chứng tỏ coi Đỗ Nhất Luân là bạn .
“Ngài Đường cần khách sáo, cô Đường ơn cứu mạng với , chỉ chuyển lời mà thôi, cần báo đáp gì.”
Đỗ Nhất Luân từ chối, chút chuyện mà bằng một phần nghìn của Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.
Đường Cảnh Lâm càng ấn tượng với , là một thật thà, đáng để kết giao.
Ông hỏi chuyện của Đỗ Nhất Luân, cũng thật trùng hợp, ông quen bác cả của Đỗ Nhất Luân, đều là tới từ Thượng Hải, tuy thường xuyên gặp mặt, nhưng cũng qua .
Sau khi tiễn Đỗ Nhất Luân, Đường Cảnh Lâm hưng phấn đến hai mắt phát sáng, với con trai cả: “Mặc kệ dùng cách gì, đều lấy suất tham gia hội quảng giao, cho dù là ké khác, cũng ké !”
“Em cũng !” Mục Anh Liên vội .
“Con cũng gặp em gái!” Đường Trường Phong càng sốt sắng.
Không thể bỏ rơi một !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-512.html.]
“Đi hết, cả nhà chúng cuối cùng cũng thể đoàn viên !” Đường Cảnh Lâm tươi, nhưng trong mắt ngấn lệ.
Mười bảy năm , cuối cùng cũng đợi .
Thượng Hải
Sau khi Đường Niệm Niệm ăn cơm trưa xong, cô về nhà nghỉ, gọi điện thoại cho Thẩm Kiêu, chấp hành nhiệm vụ , hai ngày mới về.
Cô cũng ngoài, từ sáng tới tối đều ở nhà nghỉ, thực là ở trong gian, cô đang chế tạo thuốc.
Đường Niệm Niệm hiểu chút chút về y lý, chỉ thể là gà mờ, thương ở mạt thế, đều là cô tự băng bó vết thương, lâu dần, cũng chút ít.
Cô lấy ít bột mì, mật ong, mài nhân sâm thành bột, dùng nước nặn thành viên to như đậu phộng da cá, thêm vài giọt linh tuyền trong nước.
Để giống thuốc viên hơn, Đường Niệm Niệm cố tình dùng bột mì đen, viên thuốc nặn màu nâu, còn mùi nhân sâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bỏ viên nặn xong trong lò nướng nướng khô, tổng cộng 10 viên.
Đường Niệm Niệm nhiều, mười viên đủ dùng.
Số thuốc viên là chuẩn cho con gái của chủ nhiệm Giải, tuy cô y thuật nhưng linh tuyền thể chữa bách bệnh.
Bất kể là bệnh gì, chung quy đều là do sức đề kháng xảy vấn đề, chỉ cần nâng cao sức đề kháng của cơ thể, cho dù là ung thư cũng thể trị khỏi, mà linh tuyền chính là thánh dược nâng cao sức đề kháng.
Đường Niệm Niệm định dùng linh tuyền trị bệnh cho con gái chủ nhiệm Giải, đương nhiên cô bụng, cô chỉ là suất tham gia hội quảng giao.
Hai ngày qua , chủ nhiệm Giải gọi điện thoại tới, với cô một tin , còn một tin cũng chẳng .
“Tiểu Đường, chúng mở họp , quyết định thuê cháu phiên dịch cho hội quảng giao.”
“Suất tham gia thì ạ?”
Đường Niệm Niệm hỏi.