“Cô nhóc , cô chỉ một , nếu đen ăn đen thì mang mấy thứ , thức thời, cho cô cái gì thì cô nhận cái đó, đừng nghĩ những thứ khác, chúng vẫn thể ăn với .”
Bát Ca như từng trải, dạy dỗ Đường Niệm Niệm .
Ông cảm thấy bản thật sự từ bi, nếu là ông của mấy năm , ông chắc chắn hạ thủ lưu tình.
Hiện tại ông cũng lớn tuổi, già con thơ, việc thu liễm hơn so với , tích chút đức cho con cháu.
Đường Niệm Niệm lười lời vô nghĩa, trực tiếp dùng một tay nắm lấy cổ áo Bát Ca, nhất lên trung xoay tròn mười tám vòng, những khác đều trợn tròn mắt, đây là đại lực sĩ gì đây?
Một đám bao vây Đường Niệm Niệm, e ngại Bát Ca đang ở trong tay cô, bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cô đừng xằng bậy, đây là địa bàn của Bát Ca đấy.” Có cảnh cáo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm lạnh, một tay ném Bát Ca ngoài, cơ thể cô nặng một trăm cân [1] thì ít nhất chín mươi chín cân phản cốt, cho cô xằng bậy, cô càng loạn.
[1] 1 cân = 0,5 kg
“Vút”
Bát Ca giống như diều đứt dây, nhẹ nhàng bay ngoài, các thuộc hạ của ông đồng loạt ngẩng đầu lên, theo dõi chuyển động của ông , mãi cho tới khi—
“Đùng”
Phía xa xa truyền tới tiếng chạm đất, mặt đất cũng rung chuyển, còn tiếng kêu rên của Bát Ca.
Mọi đều im lặng.
Sống lưng lạnh toát.
Tất cả ở đây, ai khả năng ném bay Bát Ca cả, con nhóc xinh trông vẻ chân tay mảnh khảnh nhưng sức lực còn mạnh hơn cả gấu.
Đường Mãn Ngân núp cây cũng tới mức choáng váng, ông còn dùng sức dụi mắt vài , chắc chắn là hoa mắt, cháu gái của ông rõ ràng là Lâm mà, thể biến thành Trư Bát Giới chứ?
Ông dụi mắt tới đỏ lên, nhưng cảnh tượng mắt vẫn hề đổi, còn tiếng rên rỉ ngắt quãng của Bát Ca truyền tới từ phía xa.
“Nhớ rõ, chỗ bà đây, do bà đây định đoạt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-53.html.]
Giọng của Đường Niệm Niệm còn lạnh hơn cả băng, xuyên lỗ tai từng , hẹn mà cùng rùng , cảm thấy sợ hãi.
Mẹ nó lầm !
Vốn dĩ còn tưởng là cô nhóc dễ bắt nạt, ai ngờ là nữ la sát!
“Đi, đưa về !”
Đường Niệm Niệm hét lên một tiếng.
Các thuộc hạ ngoan ngoãn chạy tới, nhặt Bát Ca ném xuống sườn cỏ trở về.
Thật Bát Ca thương quá nặng, Đường Niệm Niệm cố ý chọn chỗ ném xuống, khi rơi xuống cỏ giảm bớt lực va chạm, hơn nữa còn tiếp đất bằng thịt đùi nên thương ngoài da nhiều.
Chỉ là ông giữ sĩ diện, hổ mặt các em nên mới chịu cúi đầu, bộ dạng trông như thương nặng.
“Vốn là 6120 đồng tiền mặt, ngoại trừ phiếu gạo năm trăm cân và phiếu thịt một trăm cân, còn đưa cho 6000, bù tiền bù đồ?”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng chất vấn, một trăm thớt vải là chín ngàn thước, một thước sáu hào tám, tổng cộng 6120 đồng, cô rõ giá của phiếu thịt và phiếu gạo ở chợ đen, bốn bỏ lên năm, dù cũng đưa cho cô 6000.
“Đưa tiền!”
Bát Ca trả lời sảng khoái, ông hành tẩu giang hồ nhiều năm như , học quy tắc giữ mạng, chính là cần thức thời.
Ông vẫn còn nhớ khi mới bước giang hồ, tiền bối dạy ông một câu.
“Nếu gặp bốn loại nhất định tránh xa, phụ nữ xinh , già, trẻ nhỏ, tàn tật!”
Bốn loại đó trông như yếu ớt, nhưng nếu bọn họ dám một hành tẩu giang hồ, tất nhiên kỹ năng tối cao, Bát Ca luôn ghi nhớ lời tiền bối dạy bảo, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, địa vị cao, ông chểnh mảng.
Bát Ca dùng sức lau mồ hôi lạnh trán, tấm lưng ướt đẫm, bộ quần áo mùa thu lạnh căm dán lên lưng, đều rét lạnh, nhắc nhở ông tuyệt đối chểnh mảng.
Ông lấy một chồng tiền từ trong cặp, đếm một trăm tờ đại đoàn kết, tính cả chiếc hộp đó, tất cả đều cho Đường Niệm Niệm.
“Những thứ đó đáng bao nhiêu, hiếu kính cô!”
Bát Ca mỉm cung kính, khác hẳn với vẻ ngang ngược đó.