“Bà đúng là bà cụ hung hăng càn quấy, thích bậy, đội trưởng Đường, kéo bà cụ xuống !”
Hai nhân viên công tác tức hổ, họ thể tay với bà cụ, đành xả giận lên đầu đại đội trưởng.
Đại đội trưởng bộ túm lấy bà cụ Đường, còn : “Bác hai, bọn họ là lãnh đạo, bác lời, đừng loạn!”
“Hừ, lãnh đạo thì thể coi trời bằng vung , ngày xưa hoàng đế còn thương lượng bàn chuyện với đại thần đấy, bọn họ còn nhẫn nhịn hơn cả hoàng đế ? Cháu cút sang một bên cho bác!”
Bà cụ Đường đẩy đại đội trưởng , cho chút mặt mũi nào.
Đại đội trưởng bộ ngã một phát, đó khập khiễng lăn đến bên cạnh, rên một tiếng.
Hai nhân viên công tác mắng đến mất hết mặt mũi, sợ bà cụ Đường còn khùng điên hơn, bọn họ cũng dám so với hoàng đế, sợ chỉ trích.
“ loạn với bà cụ lưu manh như bà, trang phục nhất định đổi, nếu sẽ báo lên, phạt Đường Thôn các !”
Nhân viên công tác lời uy h.i.ế.p đầy hung ác, bọn họ tỏ vẻ cây ngay sợ c.h.ế.t , vì mấy trang phục quả thật quá xa xỉ , phù hợp với phương châm chính sách của phía .
Bà cụ Đường tức điên lên, bước lên dạy dỗ hai , nhưng ai đó cản .
Là Đường Niệm Niệm, thông báo với cô.
“Bà, đừng ầm ĩ với bọn họ nữa.”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng hai , trang phục chỉ là lấy cớ, hai bất mãn vì thái độ của trong thôn, ai chịu để họ mắt.
Hừ, cái gì cũng , nhưng hái sẵn trái cây, nghĩ quá nhỉ!
“Hai việc vất vả , nghỉ ngơi một chút !”
Đường Niệm Niệm lười tốn lời với bọn họ, cô giơ tay đánh ngất nhân viên nam, nhân viên nữ bên cạnh kịp lên tiếng, cũng đánh ngất.
Hai chân đại đội trưởng như nhũn , ngừng run rẩy, đây là đang mưu sát ‘mệnh quan triều đình’!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-602.html.]
Con bé c.h.ế.t tiệt cũng quá to gan lớn mật !
“Không chết, vẫn còn thở!”
Bà cụ Đường vươn tay, dò mũi hai , đó ngay lập tức yên tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà vỗ nhẹ lên Đường Niệm Niệm, gằn giọng: “Cháu ăn tim gấu mật báo , ngay cả cán bộ cũng dám đánh, chờ lúc bọn họ tỉnh dậy, cứ là bà đánh, cháu đừng hùng hổ ôm hết !”
“Không , hai đừng lo lắng vớ vẩn!”
Đường Niệm Niệm hề để ý, cô chính là công kiếm tiền ngoại tệ, chỉ cần lãnh đạo của Chư Thành còn chút đầu óc thì sẽ nên gì.
Mỗi tay cô nhấc một , đó xách hai nhân viên công tác rời .
Tiếp đó gọi điện thoại cho huyện thành, trực tiếp gọi cho đầu ở đó.
Quan hệ giữa chủ nhiệm Giải và đầu Chư Thành cũng , ông cố ý bắt chuyện qua, còn kêu Đường Niệm Niệm việc gì thì cứ tới tìm đầu.
Người đầu họ Hùng, tên là Hùng Sở Sở, một cái tên dịu dàng, nhưng là một ông chú râu quai nón, Đường Niệm Niệm thấy ông , đầu tiên cô gặp một tên và bề ngoài khác .
Lớn lên giống gấu, nhưng tên quyến rũ động lòng, thật sự là hai thái cực.
Hùng Sở Sở trẻ hơn chủ nhiệm Giải mấy tuổi, hai năm điều tới Chư Thành với tư cách đầu, cho tới hiện tại, ông vẫn thành tích xuất sắc nổi trội nào, chủ nhiệm Giải , Hùng Sở Sở xây dựng kinh tế, tư tưởng cũng tương đối khai sáng.
Đường Niệm Niệm trò chuyện với huyện trưởng Hùng, coi như chuyện cũng hòa hợp, Hùng Sở Sở quả thật tầm xa, cũng bừng bừng tham vọng, nên cô mới trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Alo, Tiểu Đường chuyện gì ?”
Hùng Sở Sở điện thoại, âm thanh hào sảng truyền đến.
“Chú Hùng, trong huyện cử tới hai để giúp đỡ tiếp đãi khách nước ngoài, cháu đánh ngất bọn họ, chú kêu dẫn về , cháu cần ai giúp đỡ hết!”
Đường Niệm Niệm chút khách sáo nào, yêu cầu trả hàng.