Sắc mặt của Vương Linh Linh ngày càng tối , rõ ràng chính tay cô bỏ rương hành lý, lục lâu như vẫn tìm ?
Sắc mặt của Vu Thiết Cường cũng khó coi, rể với ông đều sắp xếp thỏa , đồ trong rương hành lý, rốt cuộc là ?
“Lục của khác mấy phút, lục của lâu như , phó chủ nhiệm Vu là nhân cơ hội giở trò lưu manh ?”
Đường Niệm Niệm lên tiếng trào phúng, lúc trong tay Vu Thiết Cường đang cầm nội y của cô.
Vu Thiết Cường vội bỏ nội y xuống, : “Đương nhiên đối xử bình đẳng, chỉ là kiểm tra kỹ một chút.”
Đường Niệm Niệm lạnh, đ.â.m chọt : “Hi vọng tiếp theo phó chủ nhiệm Vu cũng tỉ mỉ như !”
Trong lòng Vương Linh Linh thấp thỏm, dự cảm , mồ hôi lạnh trán túa , tim đập nhanh hơn.
Chắc , cô thần quỷ , Đường Niệm Niệm thể nào .
Vu Thiết Cường khan mấy tiếng, vốn dĩ ông bảo cấp kiểm tra rương hành lý của Vương Linh Linh, bây giờ Đường Niệm Niệm ép, chỉ thể đích kiểm tra.
Để , ông kiểm tra rương hành lý của Vương Linh Linh vô cùng kỹ càng, nội y cũng bỏ qua, kiểm tra từng tấc một, mặt Vương Linh Linh xanh đỏ đan xen, tựa như lột sạch đồ xử phạt công khai .
“Đến phòng tiếp theo.”
Vu Thiết Cường kiểm tra mười mấy phút, thu hoạch gì, ông tức giận, sai sót ở .
“Phó chủ nhiệm Vu, còn giường, đừng quên!”
Đường Niệm Niệm lạnh giọng nhắc nhở.
Vu Thiết Cường cắn chặt răng, âm trầm cô, Đường Niệm Niệm sợ, lạnh lùng ông , nhanh Vu Thiết Cường bại trận, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của cô gái trẻ quá đáng sợ, ông cảm thấy giống như mãnh thú , sắp mất mạng !
Vu Thiết Cường thấp thỏm trong lòng, nhưng cảm thấy ông nghĩ quá nhiều, một cô gái nhỏ mà thôi, thể lợi hại cỡ nào?
Ông tùy tiện giũ chăn của Vương Linh Linh mấy cái, bộp một tiếng, một bức thư rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-617.html.]
Mọi đồng loạt thư sàn, bìa thư chính là bìa thư bình thường mua ở bưu điện, bịt kín, lộ một góc giấy thư.
Sắc mặt Vương Linh Linh tái mét, mồ hôi lạnh chảy ào ào, ở giường của cô ?
Rõ ràng cô bỏ trong rương hành lý của Đường Niệm Niệm !
“Không của , hãm hại !”
Vương Linh Linh gào lên, cô rõ bức thư cái gì, nếu lục , kết cục của cô chính là chết.
Cô nhào tới, cướp thư, nhưng động tác của Cát Vĩ Hội nhanh hơn, ấn giữ cô .
Vu Thiết Cường nhặt bức thư sàn lên, lấy giấy thư bên trong , mở , quả nhiên là cho bờ bên .
“Dẫn !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Vu Thiết Cường âm trầm, kết quả là thứ ông , phụ nữ rể tìm ngu thể tả, hại ông lãng phí nhiều thời gian và tinh lực như , cơn giận của ông tìm một xả.
Cứ dùng phụ nữ ngu xuẩn phát tiết!
Tuy ngay cả đầu ngón chân của Đường Niệm Niệm cũng bằng, nhưng tư sắc vẫn tồi, ăn bàn lớn, cháu trắng rau xanh ông cũng chê.
“Không , là Đường Niệm Niệm hại , là cô , các bắt cô !”
Vương Linh Linh tái mét mặt mày, thét lên kêu oan.
“ hại cô gì? Bức thư gì còn , tự nhiên !”
Đường Niệm Niệm lạnh, còn trợn mắt.
Chủ nhiệm Giải biểu cảm nghiêm túc, ông thấu hết tất cả, chắc chắn là Vương Linh Linh hãm hại Tiểu Đường, ngược Tiểu Đường bẫy, loại tiểu nhân c.h.ế.t oan, đáng để đồng tình.
“Phó chủ nhiệm Vu, nếu bắt , thì mau chóng dẫn , đừng ảnh hưởng công việc của chúng !”
Chủ nhiệm Giải lên tiếng, định tội cho Vương Linh Linh.