“Quả thực là chúng quá nóng lòng cầu thành, mắc bẫy của đám tây !”
“Cùng lắm coi như công, ít nhất giữ vốn, rút kinh nghiệm, tin lời quỷ của đám tây nữa.”
Tuy ngoài miệng mấy đàn ông như nhưng nét mặt vẫn phẫn nộ, hề thả lỏng như thế, lô vải là các công nhân tăng ca thêm giờ sản xuất , mục đích là thể xuất khẩu nước ngoài, kiếm ngoại hối cho nhà nước.
bây giờ tây gài bẫy, kiếm tiền , còn lỗ nhân công, họ còn mặt mũi về Thượng Hải nữa.
Đường Niệm Niệm loáng thoáng vài đoạn, tới gần hơn, thấy bảng đeo của những , đều là đại biểu của nhà máy dệt Thượng Hải.
Trước giải phóng, Thượng Hải chính là nơi tập trung của công nghiệp dệt, bây giờ vẫn , mấy nhà máy dệt rõ ràng là tây tính kế .
“Chuyện gì ?”
Đường Niệm Niệm tới hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đồng chí Tiểu Đường.”
Mấy đại biểu của nhà máy dệt lượt chào hỏi, thái độ nhiệt tình.
Mấy hôm nay, bọn họ đều thấy rõ biểu hiện của Đường Niệm Niệm, tâm phục khẩu phục cô.
Họ nguyên văn câu chuyện , trong hội quảng giao mùa xuân, vải của nhà máy dệt Thượng Hải săn đón, một lượng lớn đơn đặt hàng, hơn nữa nhiều thương nhân nước ngoài bày tỏ, hội quảng giao mùa thu nửa năm vẫn sẽ tới, hi vọng họ thể sản xuất thêm.
“Chúng tưởng thật, khi về liền tăng ca thêm giờ , kết quả vải , đám tây lật mặt, lô vải đặt mua ở hội quảng giao mùa xuân bán ở nước ngoài, giá bán , còn họ cũng nhẫn tâm để chúng lỗ vốn, một cái giá chỉ thể giữ vốn, đương nhiên chúng đồng ý, giá miễn cưỡng giữ vốn nhưng đủ tiền nhân lực, nửa năm nay chúng công !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-647.html.]
Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, hỏi: “Trong hội quảng giao mùa xuân, tại ký hợp đồng với thương nhân nước ngoài?”
Nếu những tây lấy hàng, thì ký hợp đồng, còn trả tiền cọc, đây là quy tắc cơ bản của ăn.
Mấy đàn ông biến sắc, tự trách : “Khi đó chúng ký hợp đồng, nhưng đám tây đó tiền mang theo đủ trả tiền cọc, đợi vải bán hết mới tiền, còn đảm bảo vải chắc chắn thể bán chạy, họ nhiều lý do, gạt chúng !”
“ tây ăn đều trọng chữ tín, ai họ vô liêm sỉ như !” Một đàn ông khác tức tối .
Đường Niệm Niệm trợn mắt, những ngây thơ quá !
“Vô gian bất thương, ăn nào sẽ thành thật giữ quy tắc? Chuyện trách thương nhân nước ngoài giữ chữ tín, chỉ trách các quá ngốc!”
Đường Niệm Niệm chút khách sáo, ở lập trường của nhà xưởng trong nước, quả thực là tây quá vô sỉ, nhưng binh bất yếm trá, ăn đều dùng mức giá thấp nhập hàng, bán với giá cao, kiếm chênh lệch giá lớn nhất.
Hơn nữa những tây vẫn xem như còn chút giới hạn, giá đưa thể giữ vốn, sẽ để những nhà máy chịu tổn thất quá lớn.
Nếu vải bán cho tây, tích trữ trong kho chỉ chiếm chỗ, còn sẽ mốc meo, chỉ sẽ ngày càng mất giá, nếu cô tới, kết cục của vải , lẽ chính là bán cho thương nhân nước ngoài với giá thấp.
Kiếp cô từng tư liệu , lúc mới cải cách mở cửa, trong nước ăn với thương nhân nước ngoài chịu thiệt ít, đều là bởi vì vô tri, mấy mắt cũng phạm vô tri ngây thơ.
Mấy đàn ông đáng tuổi cha của Đường Niệm Niệm đến đỏ mặt tía tai, hổ cúi đầu.
Cô Đường sai, họ quả thực quá ngốc!
Tạo tổn thất nặng nề cho nhà nước, bây giờ họ đều hi vọng thể hung hăng đánh họ một trận, như trong lòng họ mới dễ chịu hơn chút.