Bữa sáng hôm nay thịnh soạn, bà cụ Đường nấu cơm tươi ngon, ngoài đồ ăn còn thừa tối qua, còn xào món mới.
Tàu hủ ky xào rau xanh, khoai tây hấp, còn thịt muối hấp và thịt hấp rau khô, hai món đều là đồ ăn thừa tối qua, thịt hấp rau khô hấp hấp mấy , cuối cùng cũng thấm vị, ngon mềm, béo mà ngấy, ngon cực.
Bà cụ Đường quần xong, ăn sáng, thấy Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều gắp thịt liền cau mặt : “Trước đây thịt ăn các con thèm, bây giờ thịt ăn, lớn ăn nhưng đứa trẻ ăn chứ!”
“Mẹ, con ăn thịt là buồn nôn!”
Từ Kim Phượng chỉ gắp rau xanh ăn, bà và Tuyên Trân Châu phát hiện mang thai trong một tháng, lệch cũng chỉ lệch nửa tháng, đều tròn ba tháng.
“Con cũng , chỉ ăn rau.”
Tuyên Trân Châu gắp miếng khoai tây hấp ăn, đụng đến chút thịt nào.
“Muốn ăn gì thì , bây giờ trong nhà điều kiện, ăn nổi.”
Bà cụ Đường thầm trợn mắt, nuốt xuống một bụng bực tức, mang thai còn nhõng nhẽo, đây cũng từng mang thai, khi con dâu cả và con dâu thứ hai mang thai mấy , thấy thịt mắt đều sáng xanh lên.
Bây giờ ăn thịt buồn nôn, thật lắm chuyện.
bà cụ Đường chỉ chửi trong bụng, , dù trong bụng hai con dâu là con cháu nhà họ Đường, bà chồng, chắc chắn chăm sóc .
“Mẹ, con ăn rau trộn.”
Từ Kim Phượng ngại ngùng nêu yêu cầu, bà thèm món lâu , thèm tới ứa nước miếng trong miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ, con còn ăn chao hoa hồng.”
Tuyên Trân Châu cũng thèm, nhưng bà dám , sợ chồng bà bộ tịch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-665.html.]
Ngay cả bản bà cũng cảm thấy như , trong nhà bữa nào cũng thịt, còn thèm dưa muối và chao, chắc chắn sẽ khác chê .
Rau trộn
Chao hoa hồng
“Đợi lên núi về, con trấn mua.”
Đường Mãn Ngân vội , hôm nay ông cần , thời gian.
“Chú hai, mua thêm váng đậu, cháu ăn váng đậu sốt thịt ba chỉ!” Đường Niệm Niệm cũng thèm.
Vừa nãy cô nhưng bà cụ Đường đón đầu .
Bà cụ Đường im lặng, mặc họ bàn tính, dù cũng cần bà bỏ tiền.
Sau khi ăn sáng xong, bà cụ Đường chuẩn xong đồ thăm mộ, bảo Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu ở nhà nghỉ ngơi, núi đường tuyết trơn trợt, thai phụ lên núi thích hợp.
Đường Mãn Kim vác cái xẻng, ở phía , cả nhà đều mang giày mưa, khoác áo tơi và nón, lên núi.
Tuyết vẫn đang rơi, núi khoác lớp tuyết trắng trong màu xanh biếc, cực kỳ xinh .
Đường Mãn Kim xúc tuyết dọn đường, núi còn thôn dân khác, cũng lên thăm mộ.
Ông cụ Đường Thanh Sơn chôn lưng chừng núi, chôn cất sườn núi đều là nhà họ Đường, mộ chất ít tuyết, Đường Mãn Kim dọn sạch sẽ, bà cụ Đường nhổ cỏ dại mộ.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, bà cụ Đường mới lượt bày đồ cúng , một chậu thịt kho, một chậu khô hấp, thêm một chậu cơm và bánh tổ, đều là món ông cụ thích ăn khi còn sống.
Bà cụ Đường thắp nhang, còn rót rượu, nhỏ tiếng : “Ông nó, một năm nữa , bây giờ cuộc sống trong nhà , Kim Phượng và Trân Châu đều mang thai , đợi sinh xong tới cho ông , cũng ông đầu thai , nếu vẫn thì sớm đầu thai một gia đình , đừng nhớ nhung chúng nữa!”
Sau khi xong, bà cụ Đường đốt vàng và nguyên bảo, cả nhà quỳ mộ dập đầu.