Khi tới huyện thành, tới chín giờ, cô trực tiếp tới nhà Chương Nhạc Vi.
Mẹ Chương Nhạc Vi cũng ở nhà, hai con giống, nhưng gương mặt Chương Nhạc Vi đơn thuần, một cái liền là con cái trong gia đình ưu tú, từng chịu khổ, Chương thì gương mặt tinh minh, ánh mắt luôn lộ vài phần đánh giá và suy đoán, khiến thoải mái lắm.
“Tiểu Đường , uống sữa mạch nha!”
Sự nhiệt tình của Chương còn nóng hơn ánh nắng ở sa mạc, còn pha một ly sữa mạch nha đậm đặc, Đường Niệm Niệm thụ sủng nhược kinh.
Đây là thứ hai cô tới nhà họ Chương, khi đầu tới nhà, trong sự khách sáo của Chương lộ xa cách và ngạo mạn, ánh mắt đánh giá giống như tia X quang, khi Đường Niệm Niệm là con gái nông thôn, sự khách sáo của Chương chỉ còn xa cách, đương nhiên cũng thất lễ, chỉ đơn thuần coi cô là khí.
Đường Niệm Niệm hề để ý thái độ của Chương, dù cũng là khách hàng VIP thanh toán chín trăm tệ, độ khoan dung của cô vẫn cao.
Hơn nữa Chương Nhạc Vi , cô chính là kiểu nịnh bợ trăm phần trăm, đối với thích bên phía cha cô đều như , ai giàu thì nịnh, ai nghèo thì khinh.
Không nhắm tới một Đường Niệm Niệm.
, Đường Niệm Niệm còn nhớ, đầu tiên pha cho cô một ly xanh, lá hình như là hàng năm ngoái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm uống một ngụm sữa mạch nha, hương sữa đậm, ít nhất Chương bỏ bốn muỗng.
Cô càng thụ sủng nhược kinh, dù Chương Nhạc Vi cũng , cô pha sữa mạch nha cho con gái ruột, cùng lắm cũng chỉ bỏ ba muỗng!
“Tiểu Đường, Tiểu Vi cháu việc ở nhà máy Tiền Tiến?”
Mẹ Chương ha ha Đường Niệm Niệm, nụ cực kỳ hiền từ.
“.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, uống ngụm sữa mạch nha, mùi vị thật sự ngon.
“Cháu còn là phó xưởng trưởng của xưởng cấp thôn các cháu?” Mẹ Chương hỏi.
“!”
Đường Niệm Niệm gật đầu, uống một hết sữa mạch nha còn , chép miệng.
Sữa mạch nha của nhà họ Chương ngon thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-680.html.]
“Dì pha cho cháu một ly nữa!”
Mẹ Chương nhanh tay lẹ mắt, lấy ly pha một ly còn đậm hơn, đây là bà chuẩn , mắt thấy núi Thái Sơn, thờ ơ với Tiểu Đường, hôm nay chiêu đãi đàng hoàng.
Lần vẫn là bốn muỗng, Chương pha xong, ha ha đưa tới.
“Cảm ơn dì!”
Đường Niệm Niệm đưa tay nhận, : “Chức phó xưởng trưởng của cháu cũng chỉ là cái danh thôi, bình thường quản chuyện.”
“Tiểu Đường cháu quá khiêm tốn , Tiểu Vi cháu ký đơn đặt hàng hơn ba trăm vạn ở hội quảng giao, một xưởng lớn ở Thượng Hải cũng lợi hại như !”
Mẹ Chương giơ ngón cái lên, thật lòng thật khen.
“Chỉ là may mắn, còn các vị lãnh đạo chỉ đạo và giúp đỡ, một cháu chắc chắn .”
Mặt Đường Niệm Niệm đơ, mãi mệt, Chương Nhạc Vi đang gì, còn ?
“Dì ơi, Chương Nhạc Vi vẫn dậy ?”
Đường Niệm Niệm vội vàng ngắt lời của Chương, giành hỏi .
“Nó đang đồ, đứa nhỏ thích lề mề, cháu đừng vội, tàu lửa là vé trưa, ăn cơm trưa ngoài cũng kịp!”
Mẹ Chương gọi về phía phòng: “Tiểu Vi con mau lên, nửa tiếng , còn xong?”
“Tới đây!”
Chương Nhạc Vi chạy , mặc áo lông cừu màu đỏ sẫm, còn đội mũ nồi nỉ cùng màu, bên là quần màu đen, xinh , chỉ là áo dài.
“Niệm Niệm cô xem thử giúp , bộ như thế nào?”
Chương Nhạc Vi xoay một vòng, bảo Đường Niệm Niệm tư vấn giúp.
“Cô áo ngắn hơn ?”
Đường Niệm Niệm đưa ý kiến trọng tâm, dáng Chương Nhạc Vi cao, hơn nữa là dáng năm năm, nếu áo quá dài, dễ lùn.