"Bắt đầu thử phép tính!"
Lão Chương sắp xếp tới thử phép tính, ông chọn Tạ Văn Lâm và một đàn ông khác, hai tính toán giỏi nhất căn cứ .
Hai xuống hai bên trái , mặt bày cái bàn tính siêu lớn, lão Chương ở một bên lượt, Tạ Văn Lâm và đàn ông , hai tay càng gảy càng nhanh, nhanh đến mức rõ ngón tay, đều thành ảo ảnh , Đường Niệm Niệm khỏi âm thầm bội phục, đây mới là bản lĩnh thật sự nha.
Cô chỉ là chiếm lợi nhờ gian, nếu luận bản lĩnh thật sự, cô kém xa bất kỳ một ai trong những .
Văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ tiếng lách cách của hạt châu bàn tính, còn tiếng lão Chương , đều khẩn trương bàn tính, dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến mấy Tạ Văn Lâm.
Lão Chương xong một con cuối cùng, một tiếng đồng hồ trôi qua , một loạt tiếng bang bang, hạt châu ở hai cái bàn tính đều về .
Mọi đều trợn tròn hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập, thể tin mà kết quả tính toán.
"Về ?"
"Thật sự về ?"
"Làm thể chứ?"
"Không tính sai đấy chứ?"
Tất cả đều bắt đầu xì xào bàn tán, thể tin sự thật mắt, bởi vì về nghĩa là liệu Đường Niệm Niệm tính là đúng, cũng chứng tỏ phương hướng tính toán của bọn họ đều là sai lầm.
Bọn họ mà thể sai mất cả nửa tháng, quá mất mặt !
Lão Chương cố nén hưng phấn, trầm giọng : "Tính một nữa, khác!"
Vì thế, bắt đầu một lượt tính toán mới, đổi thành hai khác, một tiếng đồng hồ trôi qua, bàn tính trở về , ánh mắt của đều sáng lến, vài thậm chí còn chảy cả nước mắt.
"Lại tính một nữa!"
Lão Chương tìm hai , tiến hành giải toán thứ ba, những liệu thể một chút sai lầm, cho nên ngừng tính toán , cam đoan bỏ sót sai lầm nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-758.html.]
Đêm khuya, một tiếng đồng hồ trôi qua, lúc là đêm khuya, tất cả những ở văn phòng đều một chút buồn ngủ nào, mỗi đều vô cùng tỉnh táo, khi thấy về , tất cả đều khống chế nữa .
"Tính , rốt cục cũng tính !"
"Thành công !"
"Ha ha ha ha, rốt cục thành công !"
Mọi reo hò nhảy nhót, so với đón Tết còn vui vẻ hơn, ôm một cái, ôm một cái, mặt mỗi đều là nước mắt vì kích động, bọn họ kẹt ở chỗ cả nửa tháng , hiện tại rốt cục thể tiến thêm một bước về phía .
Chỉ Nghê Quân Lan hề vui vẻ chút nào, cô ghen ghét về phía Đường Niệm Niệm, tại tính ?
Rõ ràng chỉ là một học sinh cấp ba, thể tính chứ?
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đồng chí Tiểu Đường, thực xin , là mắt như mù, thất lễ !"
"Cô bản lĩnh thật sự, xin hãy nhận cái cúi đầu của !"
"Đồng chí Tiểu Đường, cô quá lợi hại , ha ha, bái cô sư phụ!"
Tất cả đều vây quanh Đường Niệm Niệm, một đàn ông kích động thôi, thậm chí còn tới ôm Đường Niệm Niệm, lão Chương ngăn cản, còn hung hăng trừng mắt : "Ra thể thống gì nữa!"
"Ha ha, quá kích động , kỹ sư Chương, học sinh của ông thật lợi hại, trâu bò!"
Người đàn ông phấn khích giơ ngón tay cái lên, mừng rỡ khen ngợi Đường Niệm Niệm.
Lão Chương đắc ý hừ một tiếng, kiêu ngạo : "Học sinh của tất nhiên là lợi hại, lợi hại thể học sinh của ?"
Đường Niệm Niệm cũng giương khóe miệng, những cuốn theo, chẳng qua, hiện tại cô tâm trạng ăn mừng, cô đói.
"Ở đồ ăn ? đói bụng!"
Đường Niệm Niệm ấn bụng, thật sự đói cực kỳ, bụng còn phối hợp phát tiếng ùng ục ùng ục, còn đặc biệt vang, ở văn phòng đều thấy , an tĩnh , đồng thời về phía Đường Niệm Niệm, khí lúng túng.