" đầy cháu trai , còn cần chọn cháu gái thừa kế ?"
Đặng Trường Quang tới tận bây giờ vẫn nghĩ tới việc cho Đặng Mạt Lị thừa kế, gia nghiệp của ông chỉ truyền cho cháu trai.
"Trừ Đặng Hoa , ông sáu cháu trai, lớn nhất 24 tuổi, nhỏ nhất 15 tuổi!"
"Cháu trai lớn gần đây đang qua với một minh tinh, vung tiền như rác, mua cho minh tinh căn hộ cấp cao giá cả ngàn vạn, đáng tiếc, minh tinh bao nuôi trai ở căn hộ cao cấp đó, sừng của cháu trai ông dài ngoằng cũng ."
"Cháu trai thứ hai du học ở nước ngoài, thường xuyên tham gia mấy bữa tiệc điên loạn nghiện ngập, còn mắc cả bệnh đường sinh dục."
"Cháu trai thứ ba cũng ở nước ngoài, ngược cũng tham gia tiệc tùng linh tinh, nhưng chỉ thông minh cao, đạt yêu cầu."
"Cháu trai thứ tư nhát gan yếu đuối, bạn học nữ ở trường học bắt nạt đến mức tạm nghỉ học, lột quần cũng dám phản kháng."
"Cháu trai thứ năm. . . . . ."
"Đừng nữa!"
Đặng Trường Quang tức giận đánh gãy lời cô, còn cô gái tiếp chắc ông xuất huyết não mất thôi.
Mẹ nó chứ, ông cũng cháu trai quá tiền đồ, nhưng cũng cảm nhận rõ ràng, hiện tại con nhỏ c.h.ế.t tiệt ông chỉ đào một cái hố mà chui .
Đặng Trường Quang khỏi bi ai, ông oai phong một đời, tại sinh một đám vô tích sự thế cơ chứ?
"Ông thật sự yên tâm giao thành quả phấn đấu cả đời cho sáu tên phế vật ?"
Đường Niệm Niệm hung hăng đ.â.m một đao, sáu tên phế vật mà chút hữu dụng thì đến mức sáu hợp sức còn đấu một Đặng Mạt Lị .
Sắc mặt Đặng Trường Quang hết sức khó coi, ngay mặt ông mà dám mắng cháu trai ông là phế vật, con nhỏ c.h.ế.t tiệt to gan gớm nhỉ!
ông thừa nhận cũng , Đường Niệm Niệm sai.
Ông thật sự yên tâm giao cho sáu đứa phế vật.
"Thật sự là quan niệm cũ kỹ của ông đổi, giao cho cháu gái càng thể bảo đảm sự định gắn kết của nhà họ Đặng."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-818.html.]
Đường Niệm Niệm đợi Đặng Trường Quang hỏi, chủ động luôn nguyên nhân: "Bởi vì chỉ đứa bé chui từ bụng phụ nữ mới thể cam đoan nó mang dòng m.á.u của nhà họ Đặng, ông giao cho mấy đứa cháu trai phế vật , dựa bộ óc heo của bọn họ thì còn đứa bé là con nhà ai !"
Quản gia run lẩy bẩy, ông chỉ chọc thủng màng nhĩ cho xong, những lời kinh khủng thế .
"Cô và Đặng Mạt Lị thật đúng là vật họp theo loài, chuyện cũng y như !"
Đặng Trường Quang đột nhiên tức giận nữa, ông sáu, bảy mươi tuổi , hà tất tức giận với đứa nhóc con.
Hơn nữa, con nhóc chuyện tuy rằng đại nghịch bất đạo, nhưng mấy phần đạo lý đấy, con bé Đặng Mạt Lị quả thật phong thái năm đó của ông , nếu là một đứa con trai, ông khẳng định sẽ do dự.
Đường Niệm Niệm , hề che dấu sự thưởng thức dành cho Đặng Mạt Lị, " với cô là gió tầng nào gặp mây tầng , tư tưởng lớn gặp !"
Đặng Trường Quang tức đến , dõng dạc nhỉ, da mặt cũng đủ dày.
"Nể mặt cha cô, bốn ngàn vạn cô chỉ cần trả một nửa, thế nào?" Đặng Trường Quang thoái nhượng từng bước.
"Ông chủ Đặng, ông thật sự ở Hồng Kông cả đời ? Chẳng lẽ ông trở về?" Đường Niệm Niệm đột ngột hỏi.
"Trở về để lên án?"
Đặng Trường Quang tức giận.
Ông đương nhiên cũng về, Hồng Kông dù cũng quê hương ông , lá rụng về cội, ông trở về nơi sinh và lớn lên để dưỡng lão.
hiện tại, tình hình ở nội địa căn bản khả năng về, trở về sẽ gặp xui xẻo, ông tự tìm đường c.h.ế.t .
"Đương nhiên là vinh quang trở về chứ, nếu ông chủ Đặng tin , cam đoan trong vòng ba năm sẽ giúp ông nở mày nở mặt mà trở về."
Đường Niệm Niệm bắt đầu dụ dỗ.
Đặng Trường Quang “xì” một tiếng, căn bản tin.
" chuyện quan trọng với ông." Đường Niệm Niệm quản gia một cái.
Đặng Trường Quang khẽ gật đầu, quản gia ngoan ngoãn ngoài, ông cũng chuyện cơ mật một tí nào, mạng già quan trọng hơn.