Đặng Mạt Lỵ đụng , giẫm lên giày của Đặng Gia Kì, mặt giày màu trắng bằng da dê in một vết dấu chân màu xám.
Đặng Gia Kì còn vả một cái, Đặng Mạt Lỵ tránh , kiêu ngạo siểm nịnh : "Chị năm, là chị đụng ."
"Mày còn dám mạnh miệng, quả nhiên là đồ nhà quê tới từ đại lục, chẳng chút giáo dục nào. Mày l.i.ế.m sạch giày của tao thì tao sẽ đại nhân đại lượng cần mày bồi thường!"
Đặng Gia Kì hừ một tiếng, vênh vang đắc ý duỗi chiếc giày dơ bẩn .
Những khác trong nhà họ Đặng thấy động tĩnh thì chạy đến hóng hớt. Ước gì huyên náo của bọn họ càng lớn, nhất chọc cho Đặng Trường Quang nổi giận, mỗi đánh năm mươi gậy mới vui.
Đặng Mạt Lỵ siết chặt nắm đấm, âm thầm khuyên bảo nhất định nhịn.
Việc nhỏ nhịn sẽ gây loạn đại mưu, cô thể xúc động, về nhiều cơ hội dạy dỗ con ả ngu xuẩn , tuyệt đối thể gây gổ trong nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị năm, chị là chị, lời chị dám theo, nhưng còn việc giúp ông nội, việc cho nợ , chờ xong chuyện cho ông nội mới l.i.ế.m giày của chị, chị thấy ?"
Giọng điệu của Đặng Mạt Lỵ ấm ức, mắt cũng đỏ lên, nước mắt lóng lánh ầng ậng trong mắt, thấy thế Đặng Gia Kì càng tức điên lên, dùng sức đẩy: "Bây giờ l.i.ế.m ngay cho tao, đừng lôi ông nội dọa tao, đó là ông nội của tao, mày là một đứa con hoang tư cách gì gọi..."
"Gia Kì!"
Nhị phu nhân ung dung cao quý , nghiêm nghị quát lớn, ngắt lời đó của Đặng Gia Kì.
Bà qua chỗ Đặng Mạt Lỵ đẩy ngã đất, tự dìu đỡ, quan tâm hỏi: "Không thương ở chứ?"
"Không … xít…”
Vẻ mặt Đặng Mạt Lỵ đau đớn, cánh tay trái rũ xuống một góc độ mất tự nhiên, nhị phu nhân còn đang dìu tay trái của cô , cô đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt trắng bệch.
"Đừng đụng tay trái của nó!"
Đặng Trường Quang bước nhanh tới, cầm tay trái trật khớp, bẻ lên , Đặng Mạt Lỵ cắn chặt răng, kêu tiếng nào, mồ hôi hột trán lớn chừng hạt đậu chảy xuống liên tục.
"Được !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-839.html.]
Đặng Trường Quang bảo cô hoạt động cánh tay.
Đặng Mạt Lỵ hạ tay, tay hoạt động tự nhiên, cô : "Cảm ơn ông nội!"
"Ban nãy trả đòn?"
Vẻ mặt Đặng Trường Quang nghiêm túc, lúc hai đứa cháu gái cãi lộn, ông thấy, xem thử Đặng Mạt Lỵ sẽ ứng phó như thế nào, nhưng cô vẻ sợ, khiến ông thất vọng .
"Ông nội, quả đ.ấ.m của con sẽ chỉ nhằm địch nhân, !"
Đặng Mạt Lỵ trả lời.
trong lòng thì đang chửi bậy, chờ khi gia chủ, những ức h.i.ế.p cô , sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hết!
Trong lòng Đặng Trường Quang đột nhiên dâng lên cảm xúc, câu trả lời ngoài dự liệu của ông , nhưng cũng là trong dự liệu, Đặng Mạt Lỵ tính cách thế , dường như là đương nhiên.
Chẳng lẽ trong lòng ông con bé đánh giá cao như thế?
"Trở về nghỉ ngơi !"
Ánh mắt của Đặng Trường Quang hiền hòa ít, chờ mong dành cho Đặng Mạt Lỵ cũng càng cao.
Đặng Mạt Lỵ khập khiễng lên lầu, đưa lưng về phía đám Đặng Trường Quang, khóe miệng của cô cong lên một nụ giễu.
Vừa Đặng Gia Kì dùng sức mạnh , bàn tay trói gà chặt của chị gái nhỏ nhắn xinh xắn đó có thể mạnh bao nhiêu. Lúc cô ngã sấp xuống cố ý dùng sức ngã xuống đất, còn nghiêng , là vì để ngã nghiêm trọng chút.
Hi vọng Đặng Trường Quang đừng để cô thất vọng!
"Bốp!"
Tiếng bạt tai vang vọng truyền lên lầu, khóe miệng Đặng Mạt Lỵ giương lên cao cao, thật là quá.
" tốn nhiều tiền thế cho cô học, còn nhờ giáo viên lễ nghi dạy dỗ cô, nhưng nuôi một đứa đần độn như cô? Nếu Mạt Lỵ là con hoang, cô là cái thứ gì? Ngu ai bằng, cô cũng chỉ hơn heo một chút, về ngoài đừng là cháu gái của , mất mặt nhục nhã!"
Đây là đầu tiên Đặng Trường Quang giáo huấn Đặng Gia Kì, còn so sánh cô với heo, Đặng Gia Kì bụm mặt hu hu, mặt đau, nhưng trong lòng càng đau, cũng càng hận Đặng Mạt Lỵ.