Minh Chấn Hưng đưa hai bọn họ tới thư phòng, vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc, nhất định là chuyện lớn, nếu Thẩm Kiêu sẽ thận trọng như thế.
"Chú xem cái túi ."
Thẩm Kiêu lấy túi , nước lau sạch sẽ , thoạt giống như túi bình thường, chỉ là tinh xảo thời thượng hơn chút.
"Cái túi ?"
Minh Chấn Hưng cầm túi lên nửa ngày cũng phát hiện vấn đề, chỉ là cái túi kiểu nữ bình thường thôi mà, chẳng qua chất liệu hẳn là là da thật, sờ mềm mại.
"Bên trong máy ảnh."
Thẩm Kiêu mở cái túi , quả nhiên lộ máy ảnh mini.
Minh Chấn Hưng đổi sắc mặt, trong giọng thêm chút sát khí, "Lấy ở đấy?"
Mụ nội nó chứ, đặc vụ thể thâm nhập địa bàn của ông , quá coi ông gì !
"Của bạn Từ Yến đấy."
Đường Niệm Niệm tiếp lời, đơn giản chuyện phát hiện chỗ đáng ngờ của Hàn Anh, "Cô chỉ là một nhân viên tài vụ bình thường, chồng ở bộ đội cũng chỉ là đại đội trưởng, tiền lương của hai vợ chồng cộng đại khái gần một trăm đồng, nhưng quần áo, túi xách của cô đều sang quý, chút tiền lương căn bản đỡ nổi mức tiêu phí của cô ."
"Thêm nữa là kinh nghiệm của cô đủ, hẳn là chỉ mới sa ngã, đường núi hái nấm, cô vô cùng khẩn trương, thường mở túi lấy khăn tay lau mồ hôi, cử chỉ quá đáng ngờ , cháu nghĩ biện pháp đẩy cô xuống sông, nhân cơ hội giấu cái túi , lúc đó Hàn Anh cứ như phát điên, cháu liền càng thêm khẳng định cái túi vấn đề."
Kỳ thật, lúc Hàn Anh ngã xuống sông Đường Niệm Niệm vẫn còn chắc chắn, nhưng phụ nữ coi trọng cái túi đến thế, quan trọng đến ngay cả tính mạng cũng cần, cô liền chắc chắn trăm phần trăm .
Sở dĩ Đường Niệm Niệm sinh lòng hoài nghi là bởi Hàn Anh mặc cái áo bành tô , bởi vì cái áo bành tô là của nhãn hiệu nhà bà nội ruột của cô- Triệu Phương Hoa, Đường Niệm Niệm rõ ràng, nhãn hiệu tìm khắp nội địa cũng mua , ngay cả Hồng Kông cũng chỉ một cửa hàng độc quyền thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa, cái áo bành tô ba mươi tám đồng căn bản mua , ít nhất thêm một .
"Tiểu Đường lắm, cháu lập công !"
Minh Chấn Hưng giơ ngón tay cái lên, lòng yêu thích dành cho Đường Niệm Niệm thậm chí vượt qua cả Thẩm Kiêu .
"Chú Minh, lúc chú ghi công, ghi tên Thẩm Kiêu ?" Đường Niệm Niệm đưa yêu cầu.
"Làm bậy, công lao thể ghi bừa thế , của ai thì ghi đó!"
Minh Chấn Hưng mắng, rõ là tính tình của trẻ con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-914.html.]
Đường Niệm Niệm bĩu môi, công lao cô lấy cũng vô dụng, cô ở bộ đội.
"Yên tâm , cháu và Thẩm Kiêu là vợ chồng một nhà, cháu lập công , đối với sự thăng tiến của Thẩm Kiêu ở bộ đội cũng giúp ích."
Minh Chấn Hưng suy nghĩ của cô, trong lòng an ủi, đứa trẻ Thẩm Kiêu cô đơn nhiều năm như , cuối cùng một quan tâm nó bảo vệ nó .
Lúc Đường Niệm Niệm mới lòng, dậy chuẩn về nhà ngủ.
Hôm nay bận rộn nửa ngày, mệt c.h.ế.t cô .
Minh Chấn Hưng cũng giữ bọn họ , quân khu xuất hiện gián điệp, mấy ngày kế tiếp bận rộn hơn .
"Tiểu Kiêu, cháu với chú."
Ông gọi , bắt gián điệp thì Thẩm Kiêu là tay lão luyện, bắt phát nào trúng phát đó.
Đường Niệm Niệm một trở về nhà, mới giấc ngủ, chợt tới động tĩnh ở cách vách, tiếng kêu sợ hãi của Từ Yến, còn âm thanh của Lục Quang Lượng.
"Các tại bắt ? phạm chuyện gì ?" Từ Yến tức giận kêu to.
"Bác sĩ Từ, mong cô phối hợp với công việc của chúng , nếu cô nhất định chịu phối hợp, đừng trách chúng cưỡng chế chấp hành!"
Cuối cùng vẫn là Lục Quang Lượng khuyên vợ, hai vợ chồng mang .
Động tĩnh tuy rằng lớn, nhưng kinh động ít , thấy vợ chồng Lục Quang Lượng khác mang , bọn họ sợ tới mức cơn buồn ngủ đều mất sạch .
"Xảy chuyện gì ? Tiểu đoàn trưởng Lục và bác sĩ Từ phạm gì ?"
"Không , nửa đêm đột nhiên bắt , khẳng định là chuyện lớn!"
Mọi kinh hoàng bất an, dám thảo luận sâu hơn nữa, sợ liên lụy.
Buổi tối hôm đó, nhiều ngủ ngon, Đường Niệm Niệm ảnh hưởng gì, ngay cả Thẩm Kiêu trở về lúc nào cũng , ngủ là ngủ thẳng đến hừng đông.
Bên ngoài truyền đến mùi thơm của sữa đậu nành, Đường Niệm Niệm thèm đến tỉnh, cô uống sữa đậu nành vị mặn, thím Trương kiếm một cái cối đá nhỏ, mỗi ngày đều thể uống sữa đậu nành mới nấu, còn ngon hơn mua.
"Việc xử lý thế nào ?"
Đường Niệm Niệm lười biếng duỗi thắt lưng, nhàn nhạt hỏi.