Lâm Cảnh Lan mỉm : “Con học trong trường mà. Mẹ còn nhớ điểm tiếng Anh con thi đại học cao mà, ?”
Chu Huệ tin ngay. Cha luôn dễ dàng tin tưởng con cái giỏi giang. Bà xúc động đến mức mắt ướt: “Cảnh Lan thật sự lớn , còn giỏi giang thế , vui quá, dám tin luôn đấy.”
Lâm Cảnh Lan ngờ Chu Huệ xúc động đến , lòng cô cũng chùng xuống, nhưng vẫn trêu: “Không chỉ tiếng Anh ạ, con còn nhiều bản lĩnh khác nữa. Sau nhất định sẽ cho sống cuộc đời sung sướng.”
Không ngờ lời dứt, Chu Huệ liền òa , nước mắt lăn dài. Lâm Cảnh Lan vội lấy khăn tay lau cho .
Chu Huệ : “Mẹ vui quá mà.”
Dương Quế bộ cảnh đó, càng cảm thấy hai con đúng là khó đoán. cô tin chắc, tiền hai con tiêu là do cô con gái kiếm . Chỉ cần dựa trình độ tiếng Anh , phiên dịch thôi là kiếm bộn . Chỉ là, cô cũng bất ngờ trình độ tiếng Anh ? Chẳng lẽ bà năng lực của con gái ?
Lâm Cảnh Lan còn là học ở trường mà giỏi thế —Dương Quế thật sự tin! Ngay cả giáo viên tiếng Anh trong trường còn chắc như cô ! Học giỏi đến thì cũng chỉ thi điểm cao thôi, chứ giao tiếp thế , chắc chắn dạy riêng, luyện tập riêng mới .
Dương Quế càng nghĩ càng thấy hai con tầm thường. Tuy nhiên, bà cũng hỏi sâu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Không em đậu trường đại học nào ?”
Lúc đầu Dương Quế cũng quá để tâm chuyện đó. Bắc Kinh trường đại học nhiều, cô gái trông vẻ khá, chắc cũng học trường . khi tận mắt thấy trình độ cô bé, bà mới cảm thấy tò mò thật sự.
Chưa kịp để Lâm Cảnh Lan trả lời, Chu Huệ nhanh nhảu đáp: “Thanh Hoa.”
Dương Quế hít sâu một . Dù đoán là giỏi, nhưng ngờ là Thanh Hoa—một trong hai trường đỉnh nhất cả nước! Mỗi năm chỉ tuyển vài quốc!
Phải mất một lúc Dương Quế mới lấy bình tĩnh, tuôn một tràng: “Trời ơi, em giỏi thật đấy! Lần đầu tiên chị gặp sinh viên Thanh Hoa đấy! là may mắn quá, chung khoang với hai con em, để chị hưởng lây may mắn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-100.html.]
Lâm Cảnh Lan chỉ mỉm khẽ khàng. Mặc dù phản ứng của Dương Quế phần khoa trương, nhưng khiến cô cảm thấy phản cảm chút nào, ngược còn thấy dễ chịu.
“Muốn đậu Thanh Hoa chắc top đầu tỉnh nhỉ?” Dương Quế cảm thán.
Chu Huệ : “Là thủ khoa tỉnh đấy.” Giọng tuy khiêm tốn nhưng mặt mũi đầy tự hào.
DTV
Dương Quế như ném thêm một quả b.o.m nữa, ngây : “Thủ khoa? Trời ơi, cả tỉnh bao nhiêu thi mà em đầu… là thể tin nổi…”
Lúc Dương Quế cảm thấy cho dù hai con kỳ lạ , bà cũng thấy lạ nữa—thủ khoa tỉnh, thì kiếm bao nhiêu tiền, thần thái hơn cỡ nào cũng là điều đương nhiên.
Thời đó, từng khái niệm “học giỏi lý thuyết, kém thực hành”, trong mắt Dương Quế, thủ khoa chính là giỏi nhất, thậm chí phần “thần thánh hóa”. Bà thầm nghĩ, chẳng vẫn đồn rằng thủ khoa là Văn Khúc chuyển thế ?
Ban đầu bà bắt chuyện với họ chỉ vì tò mò, giờ thì quyết tâm kết giao. Gặp giỏi như , mà quen thì uổng phí quá! Là dân ăn, Dương Quế tin câu “thêm bạn thêm đường”, mối quan hệ , đôi khi giúp việc tưởng.
Tuy nhiên, suốt cả quá trình, Dương Quế vẫn giữ thái độ chân thành, nên Lâm Cảnh Lan và Chu Huệ nhận gì bất thường. Sáng hôm ngủ dậy, ba tự nhiên trao đổi địa chỉ liên lạc, hẹn sẽ giữ liên hệ. Chu Huệ : “Nhất định giữ liên lạc nhé. Cô là đầu tiên gặp mà sống thoải mái, phóng khoáng thế , cuộc sống cũng thật đặc biệt.”
Nhìn đôi mắt rạng rỡ của , Lâm Cảnh Lan cảm thấy vô cùng vui. Mẹ cô cũng xứng đáng bạn bè, cuộc sống của bà nên chỉ xoay quanh một cô.
Sau khi xuống tàu cùng dòng , Dương Quế nhiệt tình hỏi: “Hai đầu tới Bắc Kinh, cần đưa ? quen đường mà.”
Lâm Cảnh Lan mỉm từ chối: “Cảm ơn chị, nhưng tới đón , dám phiền.”
Cô ở cửa ga, đưa mắt quanh, quả nhiên thấy một tấm biển giơ cao, đó ghi ba chữ: “Lâm Cảnh Lan”. Chào tạm biệt Dương Quế xong, cô nắm tay Chu Huệ, bước nhanh về phía tấm biển .