Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:34:42
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tờ giấy trắng khổ lớn vừa mới được dán lên tường hành lang, trên đó viết tên tất cả học sinh lớp 12 cùng điểm thi môn Ngữ văn bằng chữ in nghiêng thật to.

Đám học sinh lập tức ùa tới xem điểm của mình.

Lâm Cảnh Lan không muốn chen chúc, Triệu Ngọc Mai liền xung phong chen vào giúp cô xem điểm.

Lâm Cảnh Lan đứng chờ từ xa, trong lòng không khỏi cảm khái: học sinh thập niên 80 thật ngoan. Ở kiếp trước, lúc cô học cấp ba, đừng nói đến chuyện dán bảng điểm công khai thế này, ngay cả phiếu điểm in từ giấy A4 cũng không được phát thẳng tay — giáo viên phải cắt ra từng dải, mỗi học sinh chỉ được xem tên, điểm và thứ hạng của mình. Nếu không sẽ bị nói là “không tôn trọng học sinh”, “không quan tâm đến cảm xúc của những người học kém”.

Triệu Ngọc Mai khó nhọc chen ra khỏi đám đông, đến trước mặt Lâm Cảnh Lan, vẻ mặt phức tạp.

Lâm Cảnh Lan hỏi:

“Cậu thi không tốt à?”

Triệu Ngọc Mai lắc đầu:

“Vẫn như cũ, trên trung bình một chút.” Cô ta lộ vẻ muốn nói lại thôi. “Cảnh Lan, cậu giỏi như vậy... sao chưa từng nói với tụi mình gì cả...”

Lâm Cảnh Lan sững người:

“Tớ rất giỏi à?” Sau đó mới bừng tỉnh. Đời trước cô cũng miễn cưỡng được coi là một học bá, bây giờ ở giữa đám học sinh vừa mới quay lại học hành sau khi khôi phục thi đại học, cô quả thực là rất giỏi...

DTV

Cô hỏi:

“Tớ đứng thứ mấy toàn khối?”

“Thứ hai...” Triệu Ngọc Mai nắm tay cô lắc lắc, “Cảnh Lan, tớ còn không dám tin, cậu không chỉ giỏi Toán mà Ngữ văn cũng cực kỳ tốt! Một người như cậu mà còn phải học lại sao?”

“Vì thi đại học lần trước tớ làm bài không tốt.” Lâm Cảnh Lan đáp.

Triệu Ngọc Mai nhìn vào vẻ mặt chắc chắn của cô, đành tin là thật — dù sao cũng chẳng có lời giải thích nào hợp lý hơn cả. Chẳng lẽ Lâm Cảnh Lan đột nhiên giỏi vượt bậc chỉ sau một tháng sau kỳ thi đại học?

Hai người cùng quay về lớp. Trên đường đi, Lâm Cảnh Lan thuận miệng hỏi:

“Người đứng nhất là ai?”

“Vẫn là Ngụy Dĩnh, cô ấy luôn đứng nhất môn Văn. Nhưng cậu chỉ kém cô ấy có hai điểm thôi đấy. Trước đây mỗi lần cô ấy đều bỏ xa người đứng nhì mấy chục điểm lận. Cảnh Lan, nếu cậu cố thêm chút nữa, lần sau biết đâu có thể vượt qua cô ấy, giành lấy hạng nhất đó!”

Lâm Cảnh Lan khẽ kéo tay áo Triệu Ngọc Mai, nhưng cô nàng vẫn chưa hiểu gì:

“Sao vậy?”

Quay đầu theo hướng tay Lâm Cảnh Lan chỉ, Triệu Ngọc Mai mới nhìn thấy Ngụy Dĩnh đang đi tới, sắc mặt đen kịt. Cô nàng lập tức im bặt, đợi Ngụy Dĩnh đi khuất mới lè lưỡi, nhỏ giọng hỏi:

“Cô ấy... nghe thấy rồi à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-11.html.]

Lâm Cảnh Lan bình thản:

“Cậu có nói xấu cô ấy đâu.”

Triệu Ngọc Mai nhăn mặt:

“Nhưng ai mà chẳng muốn đứng nhất chứ, tớ lại còn nói cậu nên vượt cô ấy, chắc chắn cô ấy không vui rồi.”

Lâm Cảnh Lan thấy mặt cô bạn nhăn như bánh bao thì bật cười, giơ tay xoa đầu cô nàng:

“Đừng lo nghĩ nhiều, cậu chẳng làm gì sai cả.”

Tâm trạng Lâm Cảnh Lan rất tốt. Cô vốn rất để ý đến thành tích, vì nó liên quan đến việc có thể đỗ đại học nào, rồi từ đó ảnh hưởng đến cả kế hoạch cuộc đời cô sau khi xuyên không đến đây.

Bài thi thử theo đề thi đại học lần này, môn Toán cô được điểm tuyệt đối, Ngữ văn thì xếp thứ hai toàn khối — có thể nói là một khởi đầu không tệ.

Hơn nữa, cô đang rất cần thành tích rực rỡ để chứng minh thực lực của mình.

Cô tính toán thời gian, cảm thấy bây giờ là lúc thích hợp rồi.

Chỉ có mỗi điểm Toán là chưa đủ vững chắc, nhưng thêm cả điểm Văn đứng nhì toàn khối, như vậy đã quá đủ để ra tay.

“Miễn học phí, phí nội trú, còn được thêm trợ cấp ăn uống nữa á?” Thầy hiệu trưởng Dương kinh ngạc đến mức không giấu nổi biểu cảm trên mặt.

Lâm Cảnh Lan gật đầu chắc nịch:

“Đúng vậy.”

Hiệu trưởng Dương như bị nghẹn, trợn mắt nhìn cô: không thể tin nổi.

Lâm Cảnh Lan hạ giọng, chậm rãi nhấn từng từ:

“Trong hai năm trước, thủ khoa cấp huyện đều là học sinh của trường Thanh Sơn mình, nhưng từ trước đến giờ trường mình chưa từng có ai giành được thủ khoa thành phố. Mà thành tích của thủ khoa huyện thấp hơn thủ khoa thành phố rất nhiều, trường đại học họ đỗ cũng chẳng phải trường trọng điểm.”

Cô nhìn thẳng vào mắt thầy hiệu trưởng, từng chữ rõ ràng:

“Em có thể đảm bảo em chính là thủ khoa thành phố trong kỳ thi đại học năm sau.”

“Chỉ cần miễn phí cho một học sinh như em, để giữ chân một thủ khoa thành phố cho trường mình, chẳng phải là một khoản đầu tư quá hời sao?”

Hiệu trưởng Dương vừa mới hoàn hồn, sắc mặt đầy nghi hoặc:

“Thủ khoa thành phố á? Em nói hơi quá rồi đấy.”

 

Loading...