Tâm trạng rối bời, thầy nhìn Lâm Cảnh Lan làm xong cả đề, từng câu đều đúng tuyệt đối. Cô còn dư tận nửa tiếng, ngồi tỉ mỉ kiểm tra lại từng câu.
Thầy Lý muốn phát điên, thật sự chỉ muốn hét lên: “Đừng kiểm tra nữa! Tất cả đều đúng hết rồi!”
Đến khi chuông vang lên báo hết giờ, thầy như mất hồn.
Thầy Lý vốn có thói quen chấm bài luôn tại lớp sau khi thu xong bài, các bạn trong lớp thường vây quanh xem thầy chấm bài.
Nhưng hôm nay, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Cảnh Lan.
Cô đặt bài của mình lên trên cùng xấp bài thi, mỉm cười với thầy Lý: “Phiền thầy chấm bài của em trước nhé? Không thì em cứ thấp thỏm mãi.”
Cả lớp căng mắt nhìn chằm chằm vào bài thi của cô. Ai cũng tò mò muốn biết liệu cô có thực sự đạt điểm tuyệt đối không.
Thầy Lý đành chấm bài. Các bạn chen chúc quanh bàn, cố vươn cổ nhìn.
Từng dấu tick đỏ hiện lên, đáp án của Lâm Cảnh Lan viết rõ ràng ngay trên giấy, không có chỗ nào để thầy làm giả. Thậm chí, thầy còn không tìm được bất kỳ lỗi nhỏ nào để trừ điểm.
Cuối cùng, thầy viết một con số thật to: “100”.
Cả lớp im phăng phắc.
Lâm Cảnh Lan cũng không nói gì, lặng lẽ nhận lại bài, quay về chỗ ngồi.
Còn thầy Lý thì... bỏ chạy khỏi lớp.
Lúc này nhớ lại sự đắc ý khi ra đề, nhớ đến cái chắc chắn rằng Lâm Cảnh Lan sẽ không được điểm tuyệt đối, thầy Lý chỉ thấy — đời này còn gì châm biếm hơn thế.
Ngụy Dĩnh nhìn con số đỏ chót “100” trên bài thi của Lâm Cảnh Lan, không biết là nên vui hay thất vọng. Dạo gần đây cô như bị mê hoặc, ánh mắt cứ vô thức dõi theo cô ấy mọi lúc.
Từ khi Lâm Cảnh Lan được điểm tuyệt đối môn Toán, lại đứng nhì môn Văn chỉ kém cô đúng hai điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-14.html.]
Ngụy Dĩnh gần như phát điên vì học Văn, lần sau nhất định phải giữ vững vị trí nhất khối, tuyệt đối không để Lâm Cảnh Lan vượt mặt.
Chỉ chênh hai điểm thôi, quá mong manh. Ngụy Dĩnh hiểu rõ, chỉ cần sơ suất chút thôi, người đứng đầu lần sau có thể là Lâm Cảnh Lan.
DTV
Cô vẫn còn nhớ, hồi ở ký túc xá, mình từng nghĩ Lâm Cảnh Lan là kiểu học lệch, kém Văn, từng nói những lời có ý “Cô giỏi Toán thì sao, môn Văn tôi cũng giỏi đến mức cô đừng hòng đuổi kịp.”
Giờ nghĩ lại... đúng là mất mặt muốn chết.
Nếu như Lâm Cảnh Lan bị đuổi học, thì kỳ thi Ngữ văn lần tới cô sẽ không cần lo lắng việc bị Lâm Cảnh Lan vượt mặt giành lấy hạng nhất, cũng không cần mỗi ngày phải khó xử mà đối mặt với cô ấy nữa.
Nhưng nếu Lâm Cảnh Lan bị đuổi học thật, cô lại chẳng thể nhân cơ hội đó mà bỏ xa Lâm Cảnh Lan trong kỳ thi Ngữ văn sắp tới.
Cô cố gắng dẹp bỏ suy nghĩ mong Lâm Cảnh Lan bị đuổi học. Dạo gần đây, cô gần như không rời sách vở, dốc toàn bộ thời gian để học Ngữ văn. Còn Lâm Cảnh Lan, theo quan sát của cô, thì suốt thời gian này gần như không đụng đến sách Ngữ văn! Tất cả thời gian đều dồn hết vào ôn tập Toán học.
Thấy Triệu Ngọc Mai giúp Lâm Cảnh Lan lấy cơm, cô cũng nhờ bạn thân giúp mình mang cơm luôn. Lâm Cảnh Lan học Toán thì cô học Ngữ văn, lúc Lâm Cảnh Lan nghỉ ngơi thì cô vẫn đang học Ngữ văn, đến khi Lâm Cảnh Lan đã đi ngủ, cô vẫn còn tranh thủ học thêm một chút nữa.
Toàn bộ thời gian của cô đều dành để học Ngữ văn, còn Lâm Cảnh Lan thì không hề bỏ ra một chút thời gian nào cho môn này. Cô không tin, như vậy mà mình vẫn không thể bỏ xa Lâm Cảnh Lan!
Vừa mong kỳ thi Ngữ văn đến sớm để cô có thể trổ tài, lại vừa hy vọng kỳ thi đến muộn hơn một chút để có thêm thời gian ôn luyện. Trong tâm trạng đầy mâu thuẫn như thế, kỳ thi Ngữ văn cũng đến.
Ngụy Dĩnh làm bài rất trôi chảy. Sau khi thu bài xong, cô lập tức lấy sách Ngữ văn ra, tìm lại từng đề bài vừa thi, lòng tràn đầy hân hoan.
Lần này không phải thi thử đại học mà chỉ là một kỳ kiểm tra định kỳ, nội dung chủ yếu là những gì vừa học gần đây trong chương trình Ngữ văn, và tất cả đều nằm trong phạm vi cô đã ôn kỹ.
Dù thi Ngữ văn không thể nào đạt điểm tuyệt đối, nhưng Ngụy Dĩnh dám chắc, những câu hỏi có đáp án chuẩn trong sách thì cô đều làm đúng hết!
Trong lòng cô trào dâng niềm vui sướng—lần này, nhất định cô sẽ giữ vững ngôi vị đầu bảng!
Nghe nói điểm thi Ngữ văn đã được dán bảng công khai, Ngụy Dĩnh lập tức chạy ra ngoài xem. Trước đây mỗi lần có điểm Ngữ văn, cô chưa bao giờ chen lên trước, luôn giữ vẻ điềm tĩnh ngồi trong lớp, chờ bạn bè xem xong về reo lên: “Ngụy Dĩnh, lần này cậu lại đứng nhất rồi!”
Nhưng lần này, cô không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa, bất chấp hình tượng, cố chen vào giữa đám đông đang vây quanh bảng thông báo. Tim cô đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nín thở, ngẩng đầu nhìn thẳng lên dòng đầu tiên trên bảng điểm.