Tần Chiêu giận dữ sầm mặt, lao thẳng về phía Lâm Cảnh Lan.
Cô Hàn thấy vậy liền bước lên một bước, chắn trước mặt Lâm Cảnh Lan. Tần Chiêu đứng phía sau cô Hàn, trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Lan rồi quát:
“Đồ lừa đảo!”
Hắn giơ tay định túm cô ra.
Lâm Cảnh Lan không trốn tránh, ngược lại còn bước tới trước, vòng qua cô Hàn, đối diện thẳng với Tần Chiêu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tần Chiêu theo bản năng lùi lại một bước. Rõ ràng Lâm Cảnh Lan vóc dáng nhỏ bé, muốn nhìn thẳng vào hắn còn phải hơi ngẩng đầu, vậy mà hắn lại thấy chột dạ.
Tần Chiêu cố lấy lại tinh thần. Rõ ràng người sai là Lâm Cảnh Lan, cớ gì hắn phải sợ cô?
“Tần Chiêu, tôi với cô Hàn chỉ đến rút tiền, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Lâm Cảnh Lan nói, cố tình nhấn mạnh thân phận giáo viên của cô Hàn. Quả nhiên, Tần Chiêu lập tức thấy áp lực, vai cũng chùng xuống rõ rệt.
“Trước đây mượn học phí của cậu, ba tôi đã trả lại cho nhà cậu rồi, đúng không?”
Không đợi Tần Chiêu mở miệng, Lâm Cảnh Lan đã nói tiếp, hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện.
Tần Chiêu đáp: “Trả rồi.”
Trong lòng thì nghĩ, đúng là Lâm Sơn đã trả tiền, mà lúc trước đúng là hắn tự nguyện cho Lâm Cảnh Lan mượn. Nhưng mục đích thật sự là muốn lợi dụng chuyện mượn tiền để gặp cô mỗi ngày ở trường…
Giờ đang đứng trước mặt giáo viên của cô, Tần Chiêu cũng không dám làm càn, chỉ có thể trừng mắt đầy tức giận:
“Ba tôi biết chuyện tôi cho cô mượn tiền thì mắng cho một trận tơi bời!”
Lâm Cảnh Lan tỏ ra ngạc nhiên:
“Ủa? Hóa ra bác Tần không biết chuyện cậu cho tôi mượn tiền à? Giờ tiền cũng trả rồi, cậu cứ giải thích rõ với bác ấy là được.”
Một cú đ.ấ.m như đánh vào bông – lời nói của Lâm Cảnh Lan khiến Tần Chiêu chẳng biết làm sao, chỉ có thể tiếp tục trừng mắt nhìn cô. Nhưng nhìn kỹ lại, hắn bất ngờ phát hiện, Lâm Cảnh Lan gầy rộc đi, gương mặt hốc hác, da sạm, không còn cái vẻ tươi tắn dễ thương ngày trước.
Tần Chiêu kinh ngạc thốt lên:
“Trời ạ, mặt cô làm sao thế? Gầy như que củi luôn rồi! Học hành vất vả vậy hả?”
Lâm Cảnh Lan biết sắc mặt mình dạo này không tốt, nhưng lại không hiểu vì sao thái độ của Tần Chiêu lại đột ngột thay đổi, còn quan tâm đến việc cô có mệt không. Cô chỉ hờ hững đáp:
“Đúng là rất mệt, thời gian chẳng đủ dùng.”
Tần Chiêu nghe xong thì hiểu ra: thành tích của Lâm Cảnh Lan dở tệ, điểm thi đại học thấp tới mức không đủ vào lớp luyện thi, giờ phải học lại cùng lớp 12. Chắc theo không kịp tiến độ, nên mới mệt đến nỗi gầy gò như vậy.
Tần Chiêu lập tức cảm thấy cô thật kém cỏi, từng dễ thương là thế, giờ lại vừa ngu vừa xấu. Hắn chán nản nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-31.html.]
DTV
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Lâm Cảnh Lan vốn lo Tần Chiêu đến gây chuyện, giờ thấy hắn muốn đi thì mừng còn không kịp, liền vui vẻ tiễn hắn.
Tần Chiêu bước ra khỏi bưu cục, còn quay đầu lại nhìn Lâm Cảnh Lan một cái đầy ghét bỏ, bĩu môi rồi quay đầu bước đi.
Tâm trạng hắn vốn đang khó chịu như gà bay trứng vỡ, giờ bỗng nhẹ nhõm, lại còn âm thầm thấy may mắn, may mà hắn chưa từng thực sự quen cô.
Lâm Cảnh Lan đang dồn tâm sức để điều dưỡng lại cơ thể.
Dạo trước, cô thường dậy sớm giảng bài cho mấy bạn gái trước giờ học, dần dần thành thói quen dậy sớm. Bây giờ vẫn giữ thói quen đó, nhưng dùng thời gian buổi sáng để chạy bộ.
Cơ thể cô trước đây bị cô hành hạ đến mức yếu ớt. Lúc mới bắt đầu, chạy nửa vòng sân đã thở hồng hộc. Nhưng nhờ kiên trì mỗi ngày, giờ cô đã có thể chạy chậm bốn vòng sân mà không mệt.
Nhờ vận động đều đặn, cô ăn ngon miệng hơn. Lại thêm tiền nhuận bút mới nhận, cô đã không còn phải chắt bóp chuyện ăn uống nữa, ba bữa đều cố gắng ăn uống đầy đủ.
Người bếp chia đồ ăn ở quầy món mặn trong căn tin giờ đã nhớ mặt Lâm Cảnh Lan, vì ngoài cô ra chẳng có học sinh nào bữa nào cũng ăn món mặn, có khi còn gọi hai suất. Ông đầu bếp âm thầm đoán, chắc cô là con nhà giàu.
Ngoài ba bữa chính, cô còn ăn trái cây và uống sữa đều đặn, tuyệt đối không thức khuya. Kiên trì suốt một tháng, cuối cùng đã thấy kết quả: người bắt đầu có da có thịt, vóc dáng cân đối, da dẻ từ đen sạm chuyển thành trắng hồng, mịn màng đến mức như có thể bóp ra nước.
Điều khiến Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên nhất là tinh thần cô cải thiện rõ rệt, tập trung hơn, làm việc hiệu quả hơn.
Trong lớp, mấy bạn gái đã lần lượt khen cô dạo này xinh hẳn lên.
Phương Vân Đào lại chạy tới bàn Lâm Cảnh Lan, cầm quyển sách Toán đến hỏi bài. Lâm Cảnh Lan liếc sơ qua đề, vừa viết lời giải lên giấy nháp vừa giảng cho cậu ta nghe.
Mới giảng được nửa chừng, Hồng Trạch bước vào lớp, thấy Phương Vân Đào đang ghé sát bàn Lâm Cảnh Lan thì cau mày, bước tới, liếc một cái rồi kéo cổ áo Phương Vân Đào:
“Câu này tôi cũng biết. Về chỗ đi, tôi giảng cho.”
Phương Vân Đào không chịu đi. Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên nhìn Hồng Trạch. Hồng Trạch giơ tay, chỉ nhẹ vào sách:
“Nè, chỗ này vẽ thêm một đường phụ, rồi chứng minh hai đường này vuông góc...”
Lâm Cảnh Lan thấy cậu thật sự hiểu rõ, liền đẩy sách của Phương Vân Đào sang, nói:
“Hồng Trạch nói đúng đấy. Đoạn sau để cậu ấy giảng cho.”
Nói xong, cô đứng dậy kéo Triệu Ngọc Mai cùng ra ngoài đi dạo. Gần đây cô rất chú ý, không ngồi lâu, thường ra ngoài vận động giữa giờ. Nhưng phiền một cái là liên tục có bạn đến hỏi bài.
Lâm Cảnh Lan cau mày, nói với Triệu Ngọc Mai:
“Sao dạo này mấy bạn nam hỏi bài mình nhiều dữ vậy?”
Triệu Ngọc Mai phá lên cười:
“Giờ mới để ý hả!”