Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:33:06
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Cảnh Lan hơi sững người, không ngờ lại có chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liền nói:

“Thế em có thể xin vào học bổ sung lớp 12 được không ạ?”

Thầy giáo cau mày:

“Em nên suy nghĩ lại đi. Điểm như vậy mà lớp luyện thi còn không nhận, thì vào lớp 12 lại càng không ổn. Những bạn lớp 12 mỗi năm chỉ có một hai người thi đỗ hệ cao đẳng, đa số đều phải học lại. Lớp luyện thi mới có giáo viên giỏi. Thi đại học bây giờ khó lắm, gần như ngầm mặc định là phải học ba năm cấp ba rồi học thêm một năm luyện thi nữa.”

Tần Chiêu sốt ruột chen vào:

“Thầy ơi, cứ cho cô ấy vào lớp 12 đi ạ.” Cậu ta nghĩ, vào lớp 12 càng tốt, như thế thì càng khó mà thi đỗ đại học được.

Thầy giáo liếc mắt nhìn Tần Chiêu:

“Em năm nay thi được bao nhiêu điểm?”

Tần Chiêu vội xua tay:

“Không không, em chỉ đi theo bạn ấy thôi ạ.”

Ánh mắt thầy giáo đảo qua lại giữa hai người, nhận ra có lẽ đây là “đối tượng hẹn hò” đi theo, vẻ mặt càng lộ rõ sự khinh thường.

Lâm Cảnh Lan khéo léo nói mấy câu, cuối cùng thầy giáo cũng đồng ý cho cô điền đơn xin học bổ sung vào lớp 12. Hai người vừa xoay lưng rời đi, phía sau đã nghe thầy lẩm bẩm:

“Hừ, nếu con bé này mà đỗ được đại học thì đúng là gặp ma rồi.”

Cuối cùng cũng tiễn được Tần Chiêu về, Lâm Cảnh Lan tìm tới ký túc xá. Mở cửa phòng, cô liền cau mày: một căn phòng nhỏ với năm chiếc giường tầng, có nghĩa là ở đến mười người. Chín giường đã có người chiếm, chỉ còn một chỗ trống là giường tầng trên gần cửa.

DTV

Lâm Cảnh Lan cắn răng chịu đựng — chỉ một năm thôi mà, nhịn được!

Nhưng ở được một đêm, cô lại thấy tình hình không tệ như mình nghĩ. Dù không có điều hòa, nhưng đêm hè vẫn có những cơn gió mát luồn qua lớp cửa lưới, cũng không đến nỗi oi bức. Không biết có phải do cảm giác riêng hay không, mà cô thấy mùa hè năm 1980 dường như còn mát mẻ hơn mấy chục năm sau.

Các bạn nữ trong phòng đều là người siêng năng, sạch sẽ. Căn phòng cũ kỹ được dọn dẹp gọn gàng, mỗi sáng mọi người thay phiên quét nhà, lau nhà. Hằng ngày có hai người lo đi lấy nước sôi để nguội sẵn cho cả phòng.

Sau cánh cửa có dán bảng phân công trực nhật và lấy nước, Lâm Cảnh Lan chủ động viết tên mình vào.

Chín bạn còn lại đều đã sống cùng nhau hai năm từ khi học lớp 10, bây giờ có thêm Lâm Cảnh Lan chuyển vào, họ tuy lịch sự nhưng không quá thân thiết. Lâm Cảnh Lan cũng không thấy phiền, như vậy là đủ rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-4.html.]

Có người tò mò hỏi cô sao tự nhiên lại chuyển vào ký túc xá lớp 12, có phải chuyển trường không. Lâm Cảnh Lan không giấu giếm:

“Tôi là học sinh luyện thi lại, nhưng không đủ điểm vào lớp luyện thi nên thầy tuyển sinh xếp tôi vào lớp 12.”

“Mấy bạn kia học lớp nào?” Một cô bạn tên là Triệu Ngọc Mai vừa hỏi vừa chỉ. “Tôi học lớp A3, bốn bạn kia lớp A1, năm bạn còn lại lớp A2.”

“Tôi còn chưa biết mình học lớp nào nữa.” Lâm Cảnh Lan đáp.

Triệu Ngọc Mai thở dài:

“Nếu cậu vào lớp A3 thì tốt quá, ký túc xá chỉ có mình tôi học lớp A3 thôi.”

Lâm Cảnh Lan khẽ mỉm cười. Cô nàng này đúng là người dễ bắt chuyện:

“Vậy thì tôi cũng mong vào lớp A3 để có bạn đồng hành.”

Hai ngày sau, khi bắt đầu vào học, Lâm Cảnh Lan quả nhiên được xếp vào lớp A3. Triệu Ngọc Mai mừng rỡ ra mặt, nắm tay Lâm Cảnh Lan lắc liên tục như thể trúng số.

Khi giáo viên cầm sách bước vào lớp, Lâm Cảnh Lan kinh ngạc nhận ra đó chính là thầy phụ trách tuyển sinh hôm trước. Cô cảm thấy đúng là trùng hợp ghê. Cô ngồi cùng bàn với Triệu Ngọc Mai, bạn cùng bàn ghé sát tai thì thầm:

“Đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp mình, thầy Lý, dạy toán.”

Lâm Cảnh Lan khẽ gật đầu, đúng lúc ấy thấy ánh mắt của thầy Lý quét thẳng về phía mình — trong ánh mắt đó lộ rõ vẻ chán ghét, khiến cô hơi khó hiểu. Cô nhớ rõ, hôm tuyển sinh hôm đó mình đâu có đắc tội gì với ông ấy.

Về phần thầy Lý, trong lòng ông bực bội không thôi. Hôm tuyển sinh, theo lệ mấy năm trước, ông đã nhận Lâm Cảnh Lan vào lớp. Ai ngờ năm nay hiệu trưởng lại kiểm tra từng hồ sơ kỹ càng, thấy đơn của Lâm Cảnh Lan là mắng ông một trận té tát, nói rõ ràng con bé này điểm thấp, thi lại cũng chẳng đỗ được, không nên nhận vào làm tụt tỷ lệ đỗ đại học của trường.

Thầy Lý thấy oan ức — mấy năm nay chẳng phải vẫn làm vậy sao? Học sinh đỗ đại học được mấy người chứ? Nếu chỉ nhận học sinh có khả năng thi đỗ thì giáo viên lấy đâu ra học trò để dạy? Trường lấy gì để thu học phí?

Ông cẩn thận đề nghị với hiệu trưởng, hay là hủy đơn nhập học của Lâm Cảnh Lan đi, cho cô bé về nhà. Ai ngờ hiệu trưởng lại mắng tiếp, nói làm vậy là không giữ uy tín của trường, bắt buộc giữ cô ấy lại, còn nhét hết những học sinh điểm thấp vào lớp A3 cho ông dạy, dọa rằng năm sau lớp ông mà có tỷ lệ đỗ thấp thì đừng hòng được đánh giá thi đua.

Thầy Lý không dám cãi hiệu trưởng, nhưng trong lòng thì đã ghét cay ghét đắng Lâm Cảnh Lan.

“Vương Nghị,” thầy Lý gọi tên lớp phó môn toán, “em ra văn phòng lấy tập đề thi vào đây, tiết đầu tiên kiểm tra.”

Vương Nghị nhanh nhẹn chạy ra ngoài. Trong lớp, tiếng lật sách rào rào vang lên như vỡ chợ.

Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên. Các bạn nghe nói kiểm tra mà không có ai than vãn kêu ca gì. Hồi mấy chục năm sau cô còn đi học, mỗi lần nghe nói kiểm tra là cả lớp gào thét như sập trần nhà đến nơi.

Thầy Lý nhìn quanh lớp, thấy ai nấy đều lật sách ghi chép chăm chú, lại quay ra thấy bàn của Lâm Cảnh Lan trống trơn, còn cô thì đang mơ màng như người ở tận đâu. Ông cau mày, ho một tiếng lớn về phía cô, nhưng đáng tiếc Lâm Cảnh Lan chẳng có phản ứng gì cả.

Loading...