Lâm Cảnh Lan thẹn thùng. Với cô, hai bài báo tiếng Trung, một bài ngoài chuyên ngành, một bài tổng quan, thật sự chẳng đáng để tự hào. giờ đây, cô sống trong cơ thể , ở một thời đại khác, nên mới nhiều lời khen đến .
Không chỉ thầy giáo phòng trực tò mò, mà cả lớp đều vểnh tai . Khi cô bài đăng báo, ai nấy đều thán phục, nhưng cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Cô lặng lẽ cất thư túi, chỗ , nghiêm túc suy nghĩ.
Trong thư từ tạp chí Năng Lượng, ngoài thông báo bài báo thông qua, còn lời nhắn từ một vị giáo sư phản biện — hỏi cô tìm tài liệu trích dẫn ở .
Lâm Cảnh Lan thầm thở dài. Quả nhiên thể qua mắt các giáo sư.
Khi bài , cô từng do dự, nên trích mấy tài liệu nước ngoài mà ở thời điểm thể Trung Quốc vẫn nhập về . để bài tổng quan giá trị và định hướng cao hơn, cô vẫn quyết định dùng dữ liệu từ những tài liệu đó.
Sau khi trầm ngâm, cô thể trả lời. Im lặng thì quá bất kính, mà phản biện là các cây đa cây đề trong ngành.
mà, cô cũng thể thật — rằng tất cả những gì cô là từ ký ức của kiếp và lưu trong hệ thống của cô.
Lâm Cảnh Lan cầm bút thư trả lời:
“Thưa giáo sư, vô cùng cảm ơn thầy công nhận bài của . Về tài liệu trích dẫn, đều tra tại thư viện thành phố...”
Trong lòng cô thầm nghĩ: Bắc Kinh xa thế, giáo sư chắc cũng rảnh mà mò đến thư viện tỉnh lẻ tra kiểm nhỉ...
Phiếu nhận tiền nhuận bút gửi đến mấy ngày thông báo đăng bài.
Lâm Cảnh Lan nhân dịp cuối tuần, tranh thủ nửa ngày xin phép ngoài, như quen đường, đến bưu điện để lĩnh tiền.
Lần bài là một bài tổng quan dài gần 9000 chữ, mà Năng Lượng mức nhuận bút cao: 25 đồng/1000 chữ.
Tổng cộng: 225 đồng!
Ở thập niên 80, đây là một khoản tiền hề nhỏ!
Cô cẩn thận cất tiền ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ghen tị của nhân viên bưu điện.
Trong đầu cô tính toán: trừ chi phí học đại học và sinh hoạt năm đầu, vẫn còn dư kha khá — đủ để đưa Chu Huệ lên Bắc Kinh thuê nhà và sống định.
Chỉ là, thời thuê nhà dễ ?
Nếu thuê gần trường đại học, cô thể ở ký túc xá mà ngoài ở với cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-52.html.]
Chu Huệ hình như vẫn nửa tin nửa ngờ về chuyện cô thể kiếm tiền nuôi bà, nên cô định rút 100 đồng trong tiền nhuận bút đưa giữ. Có tiền trong tay, chắc sẽ yên tâm hơn.
Quyết định !
Trên đường về trường, Lâm Cảnh Lan cứ mải nghĩ mấy việc đó.
Vừa mở cửa phòng, Triệu Ngọc Mai ngay:
“Mẹ tới tìm đó.”
Lâm Cảnh Lan lập tức vui vẻ, bước nhanh về ký túc xá giáo viên nơi Chu Huệ đang ở.
Trong lòng cô nghĩ, chắc chuyện bài báo đăng , còn hôm nay cô lấy tiền nhuận bút. Nhất định là món gì ngon để chúc mừng cô!
Cô thầm mong là sủi cảo — Chu Huệ sủi cảo vỏ mỏng nhân đầy, cắn một miếng là thơm đến mức nuốt luôn cả lưỡi. Lần đó cô còn ăn đủ cơ mà!
Lâm Cảnh Lan vui vẻ đẩy cửa bước , nhưng thấy bên trong thì sững .
Trong phòng chỉ Chu Huệ, mà còn cả Lâm Sơn.
DTV
Lâm Cảnh Lan thấy Lâm Sơn, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
"Ông tới đây gì?"
Lâm Sơn nở nụ lấy lòng:
"Ba sai , tới đón con về nhà."
Ông việc Chu Huệ dọn ngoài ở là chủ ý của Lâm Cảnh Lan, cũng con gái bây giờ bản lĩnh , thể chống lưng cho . Ông tiếp:
"Ba thật mà, cũng xin con đàng hoàng . Con để về nhà với ba ."
Lâm Cảnh Lan định "Không ", thì ánh mắt liếc thấy một bọc hành lý gói gọn, đặt ngay bên cạnh Chu Huệ.
Miệng bọc mở hé, bên trong quần áo xếp gọn gàng, rõ ràng là do chính Chu Huệ tự tay chuẩn .
Lâm Cảnh Lan siết chặt chiếc túi tay, cảm nhận rõ ràng bì thư đựng cả một xấp tiền dày cộp bên trong — tiền mà chỉ vài phút cô còn đang lên kế hoạch dùng để hai con sống một cuộc đời mới…
Giọng cô run run:
"Mẹ thật sự nghĩ kỹ ? Muốn về với ông ?"