Hiệu trưởng, phóng viên Tào và bác trông coi thư viện đưa mắt , ai cũng ngơ ngác, hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy .
Lâm Cảnh Lan thở dài một . Bị lộ , giờ cô chỉ còn một lựa chọn duy nhất — thật!
Cô sang hiệu trưởng :
“Hôm em cầm thẻ thư viện của thầy đến mượn sách. Bác đây tin em mượn sách để bài, em lười giải thích nên mới dối là mượn giúp thầy.”
Sau đó cô về phía bác trông coi, rõ:
“Những quyển sách đó đúng là em mượn để và bài. Viết xong là em đem trả ngay. Hoàn liên quan đến hiệu trưởng, càng là mượn để thầy mang màu.”
Nào ngờ khi cô giải thích xong, vẻ kinh ngạc mặt phóng viên Tào và bác trông coi càng dữ dội hơn.
Phóng viên Tào lắp bắp:
“Em… em chỉ mượn sách một mà thể bài đăng tạp chí hạng nhất ?”
Bác trông coi cũng tròn mắt ngạc nhiên:
“Là em tự thật ? Còn đăng báo nữa? Con bé nhỏ xíu thế mà… lợi hại thật đấy…”
Phóng viên Tào cảm thấy thể chấp nhận nổi sự thật .
Kịch bản ông định vốn là: "Học sinh chăm chỉ, kiên trì vượt khó, cuối cùng gặt hái thành công."
Giờ thì thành : "Thiên tài thiếu nữ, tiện tay bài bỏ xa thường mười tám con phố."
Phóng viên Tào đau đầu méo mặt. Nếu như , chắc chắn bài qua duyệt , báo nào dám đăng cả.
Ra khỏi thư viện, ánh mắt phóng viên Tào Lâm Cảnh Lan đầy rối rắm.
Lâm Cảnh Lan hiểu ý, bèn chủ động lên tiếng:
“Làm phiền Tào , chú còn một chuyến xa thế ...mà thành công cốc."
Phóng viên Tào thở dài, quyết định bỏ qua chuyện thư viện trong bài , đó sẽ tập trung việc Lâm Cảnh Lan lập nhóm học tập và giúp đỡ bạn bè.
Chớp mắt gần đến Tết. Hôm cuối cùng kỳ nghỉ, ai cũng hào hứng mong nghỉ ngơi, về nhà ăn Tết, chỉ mỗi Lâm Cảnh Lan là chẳng chút vui vẻ nào.
Cô thật sự về cái “nhà” chút nào. kỳ nghỉ, ký túc xá cho học sinh ở , cô buộc về.
Cô giáo Hàn nhận mấy hôm nay tâm trạng Lâm Cảnh Lan , trong lòng cũng đoán phần nào. Chuyện Lâm Sơn đánh đập Chu Huệ đến mức đến ở nhờ ký túc xá giáo viên, nhiều thầy cô trong trường đều rõ.
Tan học, cô Hàn cố ý gọi Lâm Cảnh Lan :
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-55.html.]
“Em sợ về nhà đúng ?”
Ánh mắt cô Lâm Cảnh Lan đầy xót xa. Trong cảnh gia đình như , cô bé vẫn thể học giỏi như thế, chắc chắn chịu nhiều khổ cực lắm.
Chỉ điều, Lâm Cảnh Lan trong đầu cô giáo Hàn tự biên một câu chuyện thương tâm về một “cây cải xanh nhỏ bé đáng thương”.
Cô giáo Hàn đưa cho Lâm Cảnh Lan địa chỉ nhà , còn dặn dò:
“Nếu chuyện gì thì đến tìm cô, thấy tình hình thì lập tức chạy ngoài.”
Lâm Cảnh Lan ngớ một lúc, mới hiểu cô Hàn đang lo cô sẽ Lâm Sơn đánh?
Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng. Lâm Sơn dám đánh cô? Cho ông mượn gan trời cô cũng sợ!
Lâm Cảnh Lan thu dọn đồ đạc, mang theo hành lý gọn nhẹ lên xe về nhà.
Không như các bạn học khác vác theo một đống sách bài tập dày cộp — một phần vì cô gian hệ thống để chứa, phần khác là do kinh nghiệm sống từ kiếp :
Mang sách về nghỉ Tết? Chỉ tốn công xách thôi, về đến nhà là chẳng buồn mở !
Nhìn các bạn xung quanh khệ nệ vác túi to túi nhỏ, Lâm Cảnh Lan thầm:
Các còn non lắm…
Vừa mở cửa nhà, Lâm Cảnh Lan lập tức sững . Không khí trong nhà quá đỗi lạ thường — sạch sẽ ngăn nắp, mà điều bất ngờ nhất là Lâm Sơn và Chu Huệ đều đang rạng rỡ cô.
Chu Huệ vui vẻ thì cũng thể hiểu , nhưng Lâm Cảnh Lan quên về nhà, Lâm Sơn còn chẳng buồn lấy một cái, vẻ gì là mong cô về?
Cô nghi hoặc liếc ông , trong lòng thấy khó hiểu.
Lâm Sơn bước tới, cầm lấy túi đồ trong tay cô, còn sang gọi Chu Huệ:
“Con gái về , mấy món ngon !”
Sau đó với Lâm Cảnh Lan:
“Đồ Tết trong nhà vẫn để nguyên, chỉ chờ con về ăn thôi.”
Khi nấu cơm, Chu Huệ đang lúi húi trong bếp thì Lâm Cảnh Lan cũng len , khẽ hỏi:
“Sau khi về nhà, Lâm Sơn đánh nữa ?”
Chu Huệ trừng mắt cô:
“Sao ăn kiểu đó? Ông là ba con đấy!” Rồi bật :
“Không , về thì ba con đối xử với lắm, thậm chí còn to một câu nào.”