“Tết này, rất nhiều phụ huynh bạn học mang quà tới nhà em chúc Tết. Em với mẹ em nhất quyết không chịu nhận, nhưng ba em thì không chút do dự mà nhận hết.”
Lâm Cảnh Lan thoáng ngượng ngùng:
“Em giúp bạn học ôn tập chỉ là chuyện bạn bè giúp đỡ nhau, làm sao có thể nhận quà của phụ huynh? Ba em như vậy thật quá mất mặt!”
Cô Hàn dịu giọng an ủi:
“Nhận thì nhận rồi, cũng không sao đâu.”
Lâm Cảnh Lan nhíu mày:
“Nếu chỉ nhận thôi thì đã đành, đằng này ông ấy lại đem bán hết mấy món quà đó lấy tiền bỏ túi!”
“Đó là tấm lòng của phụ huynh bạn bè… sao ông ấy có thể làm vậy…”
Lâm Cảnh Lan nhìn thẳng vào cô Hàn, viền mắt đỏ hoe:
“Chuyện quà cáp còn chưa hết. Cô không biết đâu, từ lúc em về nhà, ba em đã tìm mọi cách để moi tiền nhuận bút của em.”
“Em không cho, ông ấy còn nửa đêm lén vào phòng em lục tung mọi thứ để tìm tiền!”
“Em không dám ở nhà nữa, đành chạy ra ngoài…”
“Em nhất định sẽ không đưa tiền cho ông ấy,” cô nức nở một tiếng, “nếu ông ấy là người cha như người ta, em đã chẳng tiếc gì mà đưa hết tiền mình kiếm được cho ba mẹ. Dù gì cũng là một nhà, tiền em kiếm được, bố mẹ tiêu là điều đương nhiên…”
Lâm Cảnh Lan cố gắng giữ vẻ khiêm nhường, nói chuyện rất biết điều, rất chừng mực.
Sắc mặt cô Hàn thay đổi, vừa thương xót cho cô bé, lại vừa giận Lâm Sơn đến nghiến răng.
Lâm Cảnh Lan nói tiếp:
“Nếu em đưa tiền cho ông ấy, thì sau này đừng mong ông ấy bỏ ra một xu để nuôi em học đại học. Cô ơi, thành tích em tốt như vậy, sao có thể không học đại học được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-58.html.]
“Nếu là ông ấy nuôi em ăn học thì em chẳng có gì để nói. Nhưng đây là tiền do chính em làm ra! Chẳng lẽ còn không được dùng để nuôi bản thân mình học tiếp?”
Nước mắt cô rơi lộp bộp xuống.
Từng lời cô nói đều là sự thật. Mặc dù có ý than thở, bộc lộ nỗi khổ, nhưng đến đoạn này, nỗi tủi thân trong lòng cô đã không thể kìm nén nổi.
Cô chỉ có một mình, không có ai để nương tựa.
Lâm Sơn là “cha” trên danh nghĩa, lại là trở ngại lớn nhất của cô.
Dù ông ta tệ đến mức nào, cô cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc, bởi sẽ bị người đời nói là bất hiếu.
Cô biết, cả đời này mình sẽ không thoát khỏi cái bóng của người đàn ông đó.
Cô Hàn thấy cô khóc, khuôn mặt trắng trẻo rơi nước mắt lã chã nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, rõ ràng đang gắng kiểm soát cảm xúc.
Chỉ khóc một lát, Lâm Cảnh Lan đã lấy khăn tay ra lau khô mặt, rồi mỉm cười với cô Hàn, đôi mắt đỏ hoe:
“Xin lỗi cô, em hơi mất kiểm soát.”
Cô Hàn đau lòng vô cùng. Có lẽ chính vì lớn lên trong một gia đình như vậy, mà Lâm Cảnh Lan luôn chín chắn và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác.
Cô Hàn ôm cô vào lòng:
“Nếu em tin tưởng cô, thì cứ gửi tiền ở chỗ cô. Đợi đến lúc em thi đậu đại học, cô sẽ đích thân đưa em đến trường.”
Lâm Cảnh Lan ngẩn người.
Cô không ngờ cô Hàn lại chủ động đề nghị như vậy. Dù gì, giáo viên cũng không thích dính vào chuyện riêng của học sinh, huống chi còn là giữ tiền hộ, trách nhiệm không nhỏ.
Trong lòng cô trào dâng một dòng ấm áp, ánh mắt cong cong, nở nụ cười rạng rỡ:
DTV
“Vâng ạ. Cảm ơn cô Hàn!”