“Chín câu trong đề thi, giảng xong hết , còn câu hỏi gì ?” – Lâm Cảnh Lan phủi phấn trắng tay, bục giảng hỏi.
Cả lớp im phăng phắc.
Hai phút , ai là khởi xướng, bất chợt vang lên một tràng vỗ tay, đó cả lớp như bừng tỉnh, tiếng vỗ tay rào rào vang lên ngớt, chấn động cả phòng học.
Lâm Cảnh Lan thấy các bạn cứ vỗ tay mãi dừng, liền nở một nụ , cúi đầu nhẹ nhàng hiệu dừng , cầm giẻ chuẩn xóa bảng.
“Xin đừng xóa vội!” – bạn hét lên, “Cho tụi chép bài !”
Chính bạn đó cũng nhận vô thức “xin” và dùng giọng điệu đầy kính trọng.
Mọi đều choàng tỉnh khỏi cơn choáng váng, vội vàng rút vở , tranh thủ chép như bay những gì Lâm Cảnh Lan bảng, từng chữ một cũng dám bỏ sót.
DTV
Trước khi Lâm Cảnh Lan giảng bài, cô từng thể giúp tiết kiệm một đến hai tháng ôn tập, khi đó ai cũng thầm khẩy. giờ phút , trong lòng chỉ còn sự chấn động thành lời và một niềm phấn khích dâng trào. Những kiến thức và phương pháp mà Lâm Cảnh Lan dạy chỉ tiết kiệm một, hai tháng, mà ba tháng còn chắc đủ để sánh bằng!
Hôm nay họ mới hiểu câu “ một lời khôn, hơn học mười năm sách” là như thế nào. Trước đây mấy thứ như hàm lượng giác, parabol là một mớ hỗn độn trong đầu, mà giờ Lâm Cảnh Lan giảng một lượt, thứ bỗng sáng rõ như ban ngày.
Trước khi Lâm Cảnh Lan lên giảng bài, thật ai cũng ngầm nghĩ chắc cô chép đáp án mẫu . Dù thì đề toán ngang với độ khó của đề thi đại học, chuyện thi điểm trung bình khó, thể điểm tuyệt đối?
bây giờ một ai còn nghi ngờ cô nữa. Có thể giảng từng bài một rõ ràng rành mạch như thế, việc cô đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi chắc chắn gian lận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-7.html.]
Bình thường thầy Lý giảng bài cứ ú a ú ớ, nhiều đoạn thể rõ, học sinh nào chịu khó tìm hiểu kỹ đều phát hiện là vì chính thầy cũng hiểu. Giáo viên trong trường thường cùng bàn bạc chuẩn bài, nếu thầy Lý hiểu thì nghĩa là cả tổ toán đều hiểu. Trước đây học sinh cũng trách móc gì nhiều, dù kỳ thi đại học mới khôi phục, giáo viên văn hóa cũng mới bắt đầu dạy , ai cũng đang mò mẫm từng bước, đến đến đó.
hôm nay đúng là khiến họ há hốc mồm. Một học sinh học như Lâm Cảnh Lan mà bản lĩnh thế ?
Một thoáng, gần như ai trong lớp cũng nảy cùng một ý nghĩ – nếu Lâm Cảnh Lan chịu giảng bài toán cho , thì điểm toán vượt bạn bè mấy chục điểm thành vấn đề! Mà môn toán cao hơn mấy chục điểm, chẳng nghĩa là một chân bước cổng trường đại học ? Trong chớp mắt, ánh mắt cả lớp Lâm Cảnh Lan đều rực cháy như lửa.
Lâm Cảnh Lan ánh nóng rực rọi cho nổi cả da gà. Cô trở về chỗ , trong lòng khó hiểu – ánh mắt cô như... chó sói thấy miếng thịt ?
Triệu Ngọc Mai đợi cô xuống liền nhẹ nhàng huých tay cô mấy cái, “Sau nếu bài toán nào hiểu, dạy ?” – mắt chớp chớp cô đầy mong chờ.
Thấy Lâm Cảnh Lan gật đầu, Triệu Ngọc Mai lập tức mắt sáng rỡ, tít mắt, “Cậu thật bụng!”
Lâm Cảnh Lan lúc mới hiểu ánh mắt “chó sói đói” của là vì điều gì – chắc đều mong cô giúp giảng bài toán.
Cô đau đầu. Giúp một hai thì , nhưng cả lớp thì cô thật sự kham nổi. Dù cô cũng ôn thi đại học. Mọi thể chỉ cần đủ điểm hệ cao đẳng là mừng húm, hoặc đạt điểm hệ đại học là vui như trẩy hội. Còn cô dù nền tảng hơn khác, nhưng mục tiêu cũng cao hơn nhiều – cô thi đậu Thanh Hoa!
Mấy chục năm nay, hai trường đại học đầu cả nước luôn là Thanh Hoa và Bắc Đại. Mà cô tiếp tục ngành năng lượng của kiếp , đương nhiên chọn Thanh Hoa – nơi thế mạnh vượt trội về kỹ thuật.
Lâm Cảnh Lan hít một thật sâu, cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Cô Triệu Ngọc Mai đang đầy hy vọng mặt, bất giác nắm lấy bàn tay cô đặt bên cạnh, “Cùng cố gắng nhé.”
Mặt Triệu Ngọc Mai đỏ bừng, lắp bắp , “Cố... cố gắng! Nếu môn nào hiểu, cũng thể hỏi nha.” Trong lòng cô nghĩ: “Mình văn với tiếng Anh cũng , chắc Lâm Cảnh Lan học là do mấy môn đó kém lắm? Dù toán cô giỏi thế cơ mà.”