Lâm Cảnh Lan tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ, phát hiện mình dậy sớm hơn mọi ngày một chút liền nằm yên trên giường, âm thầm ôn lại những điểm trọng tâm môn Chính trị trong đầu.
Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa từng nhịp một, lập tức đoán được là giáo viên không yên tâm, đang đi gọi từng phòng một để chắc chắn học sinh đã thức dậy.
Lâm Cảnh Lan vừa đáp lại, vừa trở mình xuống giường. Động tác của cô cũng khiến những người chưa tỉnh hẳn cũng bị đánh thức.
Cô giáo Hàn bước vào ký túc xá, thấy tất cả đều đã dậy bèn vội vàng giục, “Mau đi rửa mặt đi, lát nữa đông người rồi đấy.” Rồi quay người đi tiếp tục gọi những phòng khác.
Sau một trận luống cuống vội vàng, mọi người đều kéo nhau ra nhà vệ sinh. Triệu Ngọc Mai đứng cạnh Lâm Cảnh Lan, gương mặt đầy vẻ lo lắng, giọng nói như sắp khóc đến nơi, “Cảnh Lan, tối qua tớ cứ trằn trọc mãi, gần như cả đêm không ngủ nổi.”
Lâm Cảnh Lan âm thầm thở dài. Tâm lý của Triệu Ngọc Mai thực sự quá yếu, mỗi lần thi đều căng thẳng đến mất ngủ, lần thi đại học này lại càng tệ hơn.
Cô vừa đánh răng vừa lơ đãng đáp, “Không sao đâu, tớ đoán chắc có đến nửa số người cũng bị mất ngủ trước hôm thi đấy. Bình thường thôi.”
Cô không hề liếc nhìn Triệu Ngọc Mai lấy một cái, vẫn vừa súc miệng vừa rửa mặt, tay không ngừng hoạt động, như thể chuyện Triệu Ngọc Mai nói chỉ là việc vặt không đáng để tâm, lơ đãng hỏi: “Cậu không ngủ được, giờ có thấy buồn ngủ không?”
Triệu Ngọc Mai thấy Lâm Cảnh Lan như vậy cũng bớt lo hẳn, đáp: “Không buồn ngủ, tớ tỉnh như sáo luôn ấy.”
Lâm Cảnh Lan dùng khăn lau mặt: “Không buồn ngủ thì tốt rồi.” Trong lòng nghĩ, đang căng thẳng thế này, kiểu gì cũng ở trạng thái hưng phấn nhẹ, có muốn buồn ngủ cũng khó.
Cách ứng xử và thái độ của Lâm Cảnh Lan giống như một viên thuốc an thần, cô phát hiện trạng thái của Triệu Ngọc Mai đã khá hơn nhiều, dù vẫn hơi căng thẳng nhưng rõ ràng đã tự tin hơn nhiều.
Hôm nay căng tin chỉ mở cửa cho thí sinh. Học sinh khối 10, 11 tất nhiên không tranh phần ăn với thí sinh vào ngày thi đại học, còn giáo viên thì căn bản không có thời gian ăn sáng.
Nhân viên căng tin hôm nay làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, liên tục múc cơm cho học sinh. Các học sinh cũng vô thức tăng tốc độ ăn.
Sau khi ăn sáng, thí sinh lần lượt lên xe đã được chỉ định để tới điểm thi.
Nhờ hiệu trưởng có mối quan hệ, trường THPT Thanh Sơn mới có thể mỗi năm mượn được xe khách chở học sinh đi thi. Nhiều trường khác không có được đặc quyền này. Trường Thanh Sơn từ lâu đã tự hào vì điều này, và cũng khiến không ít trường khác ghen tị.
Lâm Cảnh Lan và Triệu Ngọc Mai không được phân vào cùng một điểm thi. Trước khi lên xe, Triệu Ngọc Mai nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Cảnh Lan, không nỡ buông ra.
Cầm bàn tay đầy mồ hôi lạnh của Triệu Ngọc Mai, Lâm Cảnh Lan nhẹ giọng khuyên, “Lên xe đi, tối là lại gặp nhau rồi.” Cô không hề nói mấy câu kiểu “đừng lo lắng” vì sợ với tâm lý yếu như của Triệu Ngọc Mai, nghe vậy lại càng thêm căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-79.html.]
Triệu Ngọc Mai lưu luyến buông tay, hai người lên xe riêng của mình.
Lên xe, Cố Bàn Bàn vẫy tay gọi, “Cảnh Lan, ngồi đây này.” Cô vội dời túi xách khỏi ghế bên cạnh để nhường chỗ cho Lâm Cảnh Lan.
Lâm Cảnh Lan ngồi xuống bên cạnh, Cố Bàn Bàn nhỏ giọng nói: “Giữ cho cậu ghế phía trước đấy, ngồi sau xóc lắm, dễ bị chóng mặt.”
Lâm Cảnh Lan mỉm cười cảm ơn. Cố Bàn Bàn có tâm lý vững vàng, cả đoạn đường ngắn đó vẫn luôn trò chuyện rôm rả với cô.
Sau khi giám thị kiểm tra giấy tờ xong, Lâm Cảnh Lan vào phòng thi. Cô đảo mắt nhìn quanh, phát hiện không có người quen nào, hình như cũng chẳng thấy ai từ trường Thanh Sơn. Cô cảm khái, đúng là xác suất thấp thật, rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ, xếp gọn đồ dùng học tập.
“Trương Văn Chung?” Trong phòng thi có người ngạc nhiên gọi to.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn theo tiếng gọi. Người vừa gọi ngó sang một nam sinh vừa bước vào phòng.
Lâm Cảnh Lan cũng quay nhìn theo, không khỏi sững sờ. Cậu nam sinh được gọi là Trương Văn Chung này thật sự rất khác với tất cả những nam sinh cô từng thấy ở thời đại này.
Ánh mắt cô lướt nhẹ qua người cậu—quần áo cắt may vừa vặn, phối màu hài hòa. Toàn thân chỉ toàn tông đen, xanh lam và xám tro—những màu trầm—nhưng mặc trên người cậu với dáng người cao gầy lại toát ra cảm giác thời thượng.
Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên. Trình độ như vậy, đến vài chục năm sau cũng hiếm, huống chi là ở thời điểm hiện tại, quả thực như hạc giữa bầy gà.
Cả phòng thi đều dồn ánh mắt về phía Trương Văn Chung, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, như thể đã quá quen với cảnh bị nhìn chằm chằm thế này.
Trương Văn Chung nhìn sang nam sinh vừa gọi tên mình, hơi ngẩn ra rồi mỉm cười:
“Là đồng môn phải không? Nhìn cậu quen lắm, mà tôi tạm thời không nhớ ra tên.” Giọng cậu dịu dàng và ấm áp.
Nam sinh kia có vẻ rất kích động, “Tôi… tôi tên Lưu Dương. Tôi biết cậu, nhưng chắc chắn cậu không biết tôi đâu…”
Cậu ta kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại thi ở điểm xa xôi thế này? Cách thành phố mình bao xa, cực kỳ bất tiện. Với trình độ như cậu, thi ở đâu chẳng được?”
Trương Văn Chung hơi cau mày, vẻ mặt lạnh đi vài phần, “Tôi cũng rút thăm điểm thi như mọi người. Ở đâu thi mà chẳng thế.”
Cậu bạn kia gật đầu lia lịa, “Phải rồi, cậu thi đâu mà chẳng là thủ khoa tỉnh. Được thi chung phòng với thủ khoa tỉnh, tôi đúng là may mắn quá!”
DTV
Trương Văn Chung đi về chỗ ngồi, nhẹ giọng nói vọng lại, “Cả tỉnh nhiều người thế, thủ khoa chưa chắc là tôi đâu.”