Môn thi cuối cùng là Sinh học, tổng điểm chỉ có 50.
Lâm Cảnh Lan phải cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng, hít sâu mấy hơi để giữ bình tĩnh. Đề thi Sinh học vẫn như thường lệ—số lượng câu hỏi ít, độ khó vừa phải. Sau khi xem lướt một vòng, cô thấy yên tâm.
Cô cố tình làm chậm, mỗi câu đọc ba lần mới bắt đầu viết. Vậy mà làm xong, kiểm tra lại hai lần, vẫn còn nửa tiếng mới hết giờ.
Lâm Cảnh Lan đã nắm chắc hết các câu nên không buộc bản thân kiểm tra thêm nữa, để mặc cho suy nghĩ mình bay xa.
Thi đậu đại học rồi, là cô có thể thoát khỏi Lâm Sơn hoàn toàn. Cô sẽ tìm cách đón Chu Huệ lên Bắc Kinh cùng mình… Triệu Ngọc Mai, Cố Bàn Bàn và nhiều người nữa cũng đăng ký nguyện vọng ở Bắc Kinh, sau này chắc vẫn có thể tụ tập… Điều làm cô hào hứng nhất là, ở đại học sẽ có điều kiện làm nghiên cứu tốt hơn nhiều, cô có thể xây dựng phòng thí nghiệm riêng của mình…
Càng nghĩ càng thấy kích thích. Nếu không phải lý trí còn nhắc nhở đây là phòng thi, có khi cô đã nhảy dựng lên chạy vài vòng rồi.
Nghe tiếng ghế bị kéo, cô cố kìm tò mò, không quay lại nhìn. Nhưng chỉ giây sau, cô đã biết là ai.
Trương Văn Chung bước lên bục giảng, nộp bài thi cho giám thị, đeo ba lô rồi quay người rời khỏi phòng thi.
Lâm Cảnh Lan trố mắt kinh ngạc—cậu ta nộp bài sớm!
Thời buổi này, học sinh nộp bài sớm thật sự rất hiếm. Không như vài chục năm sau, học sinh bây giờ coi kỳ thi đại học như một trận chiến sinh tử, là con đường duy nhất để đổi đời. Nên bất kể học giỏi hay dở, ai cũng cẩn trọng tột độ, tranh thủ từng giây từng phút trong phòng thi.
Vậy mà vẫn có người dám nộp bài trước thời gian?
Cậu ta thật đáng ghen tị… – Lâm Cảnh Lan nhìn theo bóng lưng Trương Văn Chung, trong lòng giằng co không dứt… Mình cũng muốn nộp sớm quá đi mất…
Cuối cùng cô cũng dứt khoát đứng lên, đi đến bàn giám thị nộp bài. Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi phòng thi, toàn thân cô như được giải phóng—
Sảng khoái muốn chết!
Lâm Cảnh Lan đi nhanh rồi chuyển thành chạy nhỏ, nụ cười lan dần trên môi.
Cô thi xong rồi!
Nếu không phải còn người khác đang thi, chắc cô đã hít sâu một hơi và hét lên một tiếng thật to rồi.
DTV
Lâm Cảnh Lan càng lúc càng thấy quyết định nộp bài sớm của mình quá đúng đắn. Dù ngồi lại cũng chẳng tập trung kiểm tra nổi nữa, chi bằng ra ngoài sớm, tận hưởng trước nửa tiếng vui vẻ.
Vui quá trời vui!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-82.html.]
—
Trên xe về trường, ai cũng rôm rả như ong vỡ tổ. Cố Bàn Bàn ngồi bên cạnh Lâm Cảnh Lan, nói mà cứ như hét lên:
“Đi ăn lẩu đi!”
Lâm Cảnh Lan liếc mắt:
“Giữa mùa hè ăn lẩu cái gì?”
Cố Bàn Bàn cười hề hề:
“Chính là muốn ăn lẩu! Nước dùng sôi ùng ục, cho thêm thật nhiều ớt, ăn xong đổ mồ hôi đầm đìa! Nghĩ tới thôi là thấy sướng rơn rồi!”
Lâm Cảnh Lan bật cười:
“Vậy cậu đi một mình đi, trời thế này còn ăn lẩu, tớ không theo cậu đi khổ hình đâu.” Hồi kiếp trước cô cũng hay ăn lẩu vào mùa hè, nhưng đó là nhờ có điều hòa. Giờ thì chịu.
Cố Bàn Bàn thấy dụ dỗ không thành, đành xuống thang:
“Thôi vậy, chuyển sang ăn đồ nướng uống nước lạnh! Mỗi đứa làm thêm một bát bia mát lạnh! Vẫn ngon lành cành đào!”
Lâm Cảnh Lan biết Cố Bàn Bàn đang “nói cho sướng miệng” thôi, giống như lúc cô ngồi trong phòng thi mơ mộng về đời sống đại học vậy, nên cũng hùa theo vài câu cho vui.
Cuối cùng, chẳng có cuộc ăn chơi nào diễn ra cả.
Vừa về tới ký túc xá, ai nấy đã ngã vật xuống giường, chẳng ai muốn nhúc nhích thêm nữa. Thậm chí còn lười đến mức không buồn xuống căng-tin ăn tối, chỉ lăn ra ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau.
...
Sáng hôm sau, Lâm Cảnh Lan bị tiếng gõ cửa đánh thức, bật dậy theo phản xạ rồi mới nhớ ra—thi xong rồi mà!
Cô lập tức thả lỏng toàn thân, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Vừa uể oải mở cửa, thì bất ngờ thấy người đứng ngoài lại là… cô Hàn.
Cô Hàn đứng đó với hai quầng thâm mắt đậm sì:
“Giáo viên tụi tôi thức cả đêm để làm đáp án tham khảo. Cả lớp mau xuống lớp học, cùng nhau dò điểm!”