Nhà bác cả là đang    bỏ công bỏ của nhà   cho Mộc Hồng Tinh. Chính là  định để nhà   chịu thua thiệt.
Dù  tới lúc Mộc Hồng Chiêu  học hãy còn sớm, hơn nữa   ai mà   Mộc Hồng Chiêu học    .
Mộc Dương chợt nhớ đến một từ: Thiển cận.
Chính là để  đến  như thế .
Không thấy là thời xưa cả gia tộc  dùng hết nguồn lực cũng  chu cấp nuôi dưỡng cho  một  học hành, vì  thì là vì học hành  thể  đổi  phận, một  thành công thì cả họ  nhờ, chẳng lẽ   hiểu  đạo lý  ?
  thời xưa  ưu ái chuyện học hành. Còn thời bây giờ chịu ảnh hưởng của phong trào, đúng thật chẳng còn nhiều  coi trọng chuyện học hành nữa. Ngay cả giáo viên trong trường học cũng  mấy chú trọng những thứ .
Cũng     Trần Xuân Hoa  sớm thương lượng với Dương Thục Phương chuyện    mà Trần Xuân Hoa   xong Dương Thục Phương  tức thì tiếp lời: “Như thế cũng , nhà thằng hai  chu cấp cho Hồng Tinh cũng  thôi, mấy đứa tự  nghĩ cách cho nó tiền  học. Sau  Hồng Chiêu  học cũng thế. Tất cả chỉ chu cấp đến khi  nghiệp cấp hai thôi,  học lên cấp ba thì tự  lo liệu.”
Dương Thục Phương xem như là  quyết định xong , xong xuôi bà mới nghĩ tới Mộc Khai Kim, hỏi Mộc Khai Kim một câu: “Ông thấy ?”
Mộc Khai Kim rít thêm hai  thuốc, mãi  mới   một câu: “Nếu  thì cứ thế ,  tiên học cho xong cấp hai  . Sau  tiếp tục học   thì tự mấy đứa thương lượng với .”
“  một việc đấy là đừng để ảnh hưởng tới trong nhà.” Dương Thục Phương   thêm một câu, vênh vang lườm sang Trương Hiểu Dung.
Có lẽ chuyện ngày hôm nay, ít nhiều gì cũng là do Dương Thục Phương giận cá c.h.é.m thớt Trương Hiểu Dung.
Về việc tại   giận lây sang Trương Hiểu Dung thì đương nhiên là  liên quan tới Mộc Dương.
Chẳng qua là   ai vạch trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-114.html.]
Mộc Hồng Tinh  ngây  như phỗng,  mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Chuyện  quyết định xong, ngay cả Mộc Trung Quốc cũng   thêm gì nữa.
Mộc Trung Quốc chỉ  lướt qua Mộc Khai Kim, im lặng  lên tiếng. Cũng  rõ trong lòng ông rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Mộc Khai Kim nhấc đũa bảo: “Ăn cơm thôi.”
Thế là   đều cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Chuyện thành như  cũng  ảnh hưởng gì tới tâm trạng của nhà bác cả cho nên nhà bọn họ ăn đến là vui vẻ.
Trần Xuân Hoa còn  quên khen một câu: “Em dâu nấu cơm đúng là càng ngày càng ngon,  thì   do em dâu lo cơm nước hết nhé?”
Trần Xuân Hoa nhắc đến chuyện , Trương Hiểu Dung còn đang ảo não muộn phiền trong lòng, vốn chẳng buồn tiếp lời.
Mộc Dương  Trần Xuân Hoa   : “Không   nay vẫn  ? Có  bác gái quên  ? Bác gái tổng cộng  bếp  mấy  ? Chẳng qua hôm nay  cho thêm đồ phá lấu  nên đồ ăn mới ngon  thôi, nếu bác gái thấy thích chẳng bằng ngày nào cũng mua ít đồ phá lấu bỏ thêm  ?”
Tuy rằng Mộc Dương là tươi   chuyện nhưng thực sự cũng khiến Trần Xuân Hoa  bẽ mặt.
Trần Xuân Hoa lườm xéo Mộc Dương, cuối cùng  sang Trương Hiểu Dung, ẩn ý  mát: “Em dâu  để ý . Mồm mép tép nhảy như  tương lai    gả    nữa. Để  ngoài  ,   chắc chắn sẽ  nhà    dạy con cháu đấy?”
Lời  của Trần Xuân Hoa rõ mười mươi là đang khích bác,  khích bác Trương Hiểu Dung dạy dỗ Mộc Dương  khiêu khích Dương Thục Phương nổi giận với Trương Hiểu Dung.