Dù cho là khích Trương Hiểu Dung  là Dương Thục Phương thì cũng đều là  Mộc Dương  chịu quả đắng.
 
Chiêu  đúng là  cay nghiệt.
 
Trương Hiểu Dung nhất thời     ,  sang Mộc Dương,   cô mấy câu.
 
Mộc Dương  đợi Trương Hiểu Dung mở miệng   : “Con  thật cũng  cho   ? Con cũng   mắng bác gái lười .”
 
Nói xong Mộc Dương giả bộ tỏ vẻ ấm ức. Dương Thục Phương tức giận đập bàn một cái: “Tuổi còn nhỏ mà tính bà tướng quá nhỉ. Cau  mày mày cho ai xem? Có giỏi thì đừng  ăn cơm.”
 
Trương Hiểu Dung  dám giải thích lấy một câu, luồn cúi rời bàn ăn. Còn  quên thu dọn bát đũa, mang tới nhà bếp rửa.
 
Trương Hiểu Dung cứ như thế  khiến Mộc Dương tức mà   trút   cho .
 
Mà  ngoài Mộc Dương   Mộc Hồng Tinh chặn .
 
Mộc Hồng Tinh   vẫn luôn ảm đạm, lúc  sắc mặt  trông càng khó coi hơn.
 
Mộc Dương nhíu mày  Mộc Hồng Tinh: “Anh   gì?”
 
Mộc Hồng Tinh còn  thẳng thắn: “Có  là mày xúi giục ?”
 
Này là tới hỏi tội  đấy , Mộc Dương  khinh trong lòng,  mặt  lộ  nụ  ẩn ý: “Xúi giục cái gì chứ?”
 
“Mẹ chắc chắn sẽ  để tao  bỏ học.” Mộc Hồng Tinh khẳng định một câu,  nheo mắt : “Là mày tị nạnh tao cho nên cố ý gây chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-115.html.]
 
Mộc Dương cảm thấy Mộc Hồng Tinh điên thật .
 
 nếu  là cô xúi giục thì miễn cưỡng cũng xem như là .
 
Mộc Dương thở dài một : “Em bảo   hỏi ông nội nhưng cũng tại vì  bắt   đưa tiền cho  thôi.”
 
 
“Mẹ  mấy đồng chứ? Trong tay  căn bản   tiền,  cũng   là  ! Nếu  giỏi ép  như  thì  tìm bố mà đòi!”
Mộc Dương  xong câu  thì cũng lười để ý Mộc Hồng Tinh tiếp nên cũng  chỗ khác.
Mộc Hồng Tinh nắm lấy tay kéo cô quả trở ,  đó hít vài  thật sâu  : “Mày  thế là  ý gì?”
Mộc Dương đánh  tay Mộc Hồng Tinh   vui vẻ mà : “Anh định  gì đấy?”
“Mày là em của tao! Bình thường tao đối xử với mày như thế nào mà mày đối xử với tao như  hả? Tao định  gì ? Tao đánh c.h.ế.t mày.” Bộ dạng của Mộc Hồng Tinh thực sự như là  đánh thật, hai mắt đỏ lừ tỏ    tức giận.
So với lúc ở  bàn ăn thì thực sự là hai  khác   .
Đối với  như Mộc Hồng Tinh thì Mộc Dương hiện tại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Thành thật mà  thì cô còn cảm thấy  đáng  cho những gì mà Trương Hiểu Dung  dạy bảo.
Đây là dạy  thằng con trai gì   ?
 mà nghĩ  tính cách của Trương Hiểu Dung,   nghĩ đến tính cách của Mộc Trung Quốc thì dường như Mộc Hồng Tinh  tính cách  cũng   gì quá đáng ngạc nhiên.
“Anh vẫn thật sự còn nhớ em là em của   ?  lúc mà   bán em  thì  chút thương sót nào  !” Mộc Dương  lạnh một cái, cũng  đợi Mộc Hồng Tinh  thêm mà liền gọi: “Mẹ…”
Trương Hiểu Dung  thấy tiếng thì liền   thì   thấy bộ dáng Mộc Hồng Tinh đang kéo Mộc Dương.
Trương Hiểu Dung  khỏi sợ hãi vội vàng kéo lấy Mộc Hồng Tinh   với ngữ khí  chút lo lắng: “Hồng Tinh, con  cái gì ?”
Mộc Hồng Tinh cứng đầu cứng cổ  với Trương Hiểu Dung: “Mẹ thiên vị!”
Trương Hiểu Dung  chút kinh ngạc : “Mẹ thiên vị ai chứ?”
“Con  mua sách mà   cho tiền nhưng Mộc Dương Dương xin tiền  thì   bán tóc để cho tiền nó.” Mộc Hồng Tinh hằm hằm buông tay Mộc Dương, mạnh đến mức Mộc Dương loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Mộc Dương miễn cưỡng mới  thể  vững.