Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bởi vì dọn hàng sớm nên Mộc Dương giúp Lôi Hương Dương chuẩn  nguyên liệu một chút   với Lôi Hướng Dương: “Buổi chiểu chúng   nhiều đồ chay một chút, e rằng đồ ăn mặn sẽ  đủ bán .”
Trừ phi mua thêm một chút một chút thịt lợn nữa, nếu   nội tạng lợn  thực sự là  đủ bán.
Lôi Hướng Dương do dự một lát liền trả lời.
Buổi trưa Mộc Dương vẫn  trở về nhà họ Mộc ăn cơm trưa, kết quả là khi  mới bước  cửa liền  Trương Hiểu Dung kéo đến một bên.
Trương Hiểu Dung thấp giọng : “Chuyện hôm nay con  bán đồ ăn cùng với Lôi Hướng Dương bà nội   . Lát nữa con cẩn thận một chút, đừng  mà chọc tức bà nội đấy.”
Vừa  Trương Hiểu Dung  như  Mộc Dương liền hiểu, lo sợ Trương Hiểu Dung sẽ  gây chuyện.
Chắc   ai mách lẻo với Dương Thục Phương .
Mộc Dương hừ lạnh một tiếng : “Con cũng    ăn trộm.”
Chuyện    gì cũng sẽ  trải qua, chẳng lẽ Dương Thục Phương cứ mãi ngày ngày cau  chửi bới, còn cô thì ngày nào cũng  cẩn thận để phòng  ?
Sự hiểu   đây của Mộc Dương đối với Dương Thục Phương chính là ngày nào cô còn cư xử khép nép thì Dương Thục Phương đều sẽ tìm    sai của cô mà thôi.
Vậy nên Mộc Dương  hề  ý định kìm nén chính .
Kết quả  ngờ rằng  bàn ăn Dương Thục Phương trực tiếp hỏi thẳng Mộc Dương rằng: “Tao   chúng mày bán thịt, việc buôn bán cũng   đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-119.html.]
Mộc Dương gật gật đầu trả lời: “Cũng tạm , cả nhà đều  thử qua, nhưng ăn cũng . Hơn nữa cũng   bao nhiêu đồ.”
Dương Thục Phương  tiếp tục hỏi một câu nữa: “Kiếm  tiền ?”
Mộc Dương  xong câu   miếng cơm vốn dĩ  xuống đến cổ họng  chui lên mũi khiến cho cô suýt chút nữa là  nghẹn.
Dương Thục Phương như thế  là  ý gì? Ghen ăn tức ở  ?
Không đến mức đấy chứ, trẻ con nghịch ngợm một chút, kiếm ít tiền mà Dương Thục Phương cũng  trúng ?
Vì để đảm bảo an  cho việc buôn bán thì Mộc Dương chỉ  thể trả lời Dương Thục Phương một cách mơ hồ rằng: “Kiếm  tiền   thì cháu  ,    chi bao nhiêu tiền vốn cháu cũng   nốt.”
“Hơn nữa cháu chỉ là đến giúp đỡ   nên   cũng   với cháu những chuyện .”
Mộc Dương  xong bèn chuyển ánh mắt từ  động sang chủ động  sang Dương Thục Phương,  hỏi bà : “Sao bà nội  hỏi cái  thế ạ? Hay là bà  mua thử một chút? Nếu như bà mua thì chắc chắn con  thể bán rẻ hơn cho bà đó.”
Dương Thục Phương trợn mắt lườm Mộc Dương: “Bảo mày ngốc mà mày ngốc thật. Là con gái lớn thế  , ngày nào cũng tới giúp thằng nhóc   bao nhiêu việc, còn  trả tiền công, cứ thế   công cho nó. Có thừa  sức thế  bằng ở nhà  việc .”
Dương Thục Phương  đến thế  Mộc Dương còn  hiểu ý  . Rõ ràng là Dương Thục Phương  bảo cô  tìm Lôi Hướng Dương đòi tiền công.
Không chờ Mộc Dương đáp lời, Trần Xuân Hoa  phụ hoạ theo Dương Thục Phương: “ đấy, cũng  thể giúp   , trả  chút đồ ăn  thì đáng bao tiền chứ? Con gái lớn ,   học việc còn  thêm mấy đồng đấy.”
Mộc Dương  chằm chằm Dương Thục PHương: “ mà chuyện   thống nhất ngay từ đầu  ạ. Bây giờ cũng  thể bảo con đến đòi tiền công ?”
“Đơn giản thôi, nếu như    đưa tiền thì con    nữa.” Trần Xuân Hoa  ha ha  thoáng qua Trương Hiểu Dung: “Mẹ con   dự tính gì chứ chẳng lẽ bác   nghĩ  con  ?”