Lúc  trông Trần Xuân Hoa cứ như thật sự quan tâm đến Mộc Dương, giống như chuyện ngày hôm qua chỉ còn là một giấc mơ.
Mộc Dương suýt chút nữa buồn nôn đến độ oẹ hết cơm tối hôm qua  ngoài.
Cô   tính nghĩ: Cái nhà họ Mộc  thật   gì,  nào  nấy  thứ gì  .
Tính tới tính lui, tính cả  tiền của một đứa trẻ! Bọn họ   những lời  thật sự  hổ giùm đấy!
“Con  dám  như thế, hơn nữa con   chuyện  với ông nội , ông nội cũng  phản đối ,  thì tối nay con hỏi  ông nội nhé?” Mộc Dương cũng  nghĩ nhiều, lôi Mộc Khai Kim   khiên chắn.
Buổi trưa mấy  Mộc Khai Kim đều  ở nhà, cho nên cũng đành .
Dương Thục Phương  xong thì tức thì thấy  thoải mái.
Dương Thục Phương giận tái mặt: “Cái con ranh con , rốt cuộc   cái gì là  cái gì  ? Mày nghĩ tao là vì ai chứ hả? Còn   vì  cho mày ? Ngu ngốc để   lừa, còn  kiếm tiền cho   nữa chứ!”
Mộc Dương nhanh chóng gác đũa, cũng  buồn ăn nữa: “Bà đừng  chuyện  nữa, bây giờ con  thể nào đổi ý ,  còn sớm nữa con sang đó hỗ trợ đây. Tối về con nhất định sẽ mang theo ít đồ ăn.”
Mộc Dương  nhanh như chớp, Dương Thục Phương  giận trợn mắt cũng   gì .
Mộc Dương thì   nhưng Trương Hiểu Dung vẫn còn  bàn ăn,  nên Dương Thục Phương nghĩ một lúc bèn chuyển mũi giáo về phía Trương Hiểu Dung: “Con gái của cô đấy, cô cũng   dạy dỗ nó  ? Cô cứ thế  nó chịu thua thiệt thế ?”
Trương Hiểu Dung thuận theo đáp lời: “Chuyện  cũng   chịu thua thiệt gì, hơn nữa lúc  là Lôi Hướng Dương còn cứu nó đấy? Giúp đỡ một chút vốn là  cần thù lao, mà Lôi Hướng Dương xem như hiền lành…”
Kỳ thật trong lòng Trương Hiểu Dung  rõ  chuyện nhưng   mà  cho mấy  Dương Thục Phương  đây?
Vậy nên cuối cùng Trương Hiểu Dung cũng chỉ đành    cái cớ thôi.
Lần đầu tiên Trương Hiểu Dung  dối  mặt Dương Thục Phương, trái tim đập thình thịch liên hồi, chột    nên lời.
Hơn nữa còn là  đầu Trương Hiểu Dung từ chối đề nghị của Dương Thục Phương, càng  cảm giác   nên lời.
Dương Thục Phương kinh ngạc rõ, cũng  ngờ Trương Hiểu Dung  thể  như thế,  đó sắc mặt bà  càng thêm u ám: “Cái gì mà cứu với chả  cứu? Nước lúc đó cạn như thế,    thể xảy  chuyện gì ? Vả  chuyện nào  chuyện đấy…”
Trương Hiểu Dung cũng đang    gì bèn cúi đầu mà ,  đáp một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-120.html.]
Dương Thục Phương mắng mỏ một hồi, thấy Trương Hiểu Dung  thèm phản ứng cũng bực  gác đũa, lắc  trở về phòng.
Trái  Trần Xuân Hoa còn tới khuyên Trương Hiểu Dung  cơ trí lên,  đó giúp Mộc Dương đòi  ít tiền công. Hơn nữa còn nhắc cả chuyện của Mộc Hồng Tinh. Nói rằng nếu như kiếm  tiền, Mộc Hồng Tinh sẽ  tiền  học.
Trần Xuân Hoa đúng là nắm  tâm tư của Trương Hiểu Dung,  Trương Hiểu Dung để ý tới chuyện gì nhất.
Ngoài mặt Trương Hiểu Dung   gì, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng  phần lung lạc.
Còn bên phía Mộc Dương, cơm mới ăn lưng bữa  chạy tới nhà Lôi Hướng Dương cũng là vì quá tức giận.
Mặc dù Mộc Dương chẳng  gì, Lôi Hướng Dương  như đoán  : “Sao thế? Bị  lớn trong nhà mắng ?”
Mộc Dương  định  những chuyện  vui  cho Lôi Hướng Dương . Chỉ    gì  giúp Lôi Hướng Dương  rửa rau.
Buổi chiều buôn bán cũng  tồi, dù  bán  hết hàng nhưng  thể bán  nửa già, đồ còn thừa  Mộc Dương và Lôi Hướng Dương chia , mỗi  một phần cầm về nhà.
Đương nhiên  khi về  quên, tính tiền .
Hai  phát hiện tiền lời cũng  ít, ít nhất là  gấp đôi tiền vốn .
Mộc Dương để hết chỗ tiền  ở chỗ Lôi Hướng Dương, coi như tiền vốn cho  tới.
Hơn nữa Mộc Dương vẫn luôn suy nghĩ cách kiếm tiền khác, cũng  liên quan đến đồ ăn phá lấu đang  bây giờ.  hiện tại vẫn  nghĩ    thiện nhất, cho nên   với Lôi Hướng Dương.
Mộc Dương mang theo túi đồ ăn trở về nhà họ Mộc, Trương Hiểu Dung trông thấy còn thừa nhiều đồ như   ngạc nhiên,  đó  thấy lo lắng, hỏi Mộc Dương   là  lỗ vốn ?
Mộc Dương lắc đầu,  đó lặng lẽ   tiền kiếm  cho Trương Hiểu Dung . Ngay tức thì khiến cho Trương Hiểu Dung líu cả lưỡi.
Trương Hiểu Dung  từng nghĩ tới kiếm tiền  đơn giản như .
 , Mộc Dương với Lôi Hướng Dương buôn bán cái , ở trong mắt Trương Hiểu Dung là việc  đơn giản.
Đơn giản đến mức khiến    thể chấp nhận . Chỉ đơn giản như    thể kiếm  tiền…