Cũng chỉ vì chuyện  mà Dương Thục Phương  Mộc Dương một trận,  cô tán gia bại sản.
Cả nhà cùng  rửa mặt bằng một chậu nước nóng  đó mới đổ nước nóng  chiếc chậu thủng.
Mộc Trung Quốc bỏ chân  trong chậu, miệng phát  âm thanh dễ chịu.
Ở bên ngoài mệt mỏi cả một ngày cũng chỉ   thời gian  để thả lỏng.
Tranh thủ  thời gian , Mộc Dương ngọt ngào  với Mộc Trung Quốc một câu: “Bố hôm nay bố thật sự  oai.”
“Giống như với lúc ông nội  chủ .”
Mộc Dương dẻo miệng như   Mộc Trung Quốc  nhịn  mà cong môi .
 
Mộc Trung Quốc vui vẻ  một câu: “Bởi vì đó là bố của bố mà.” Nói  chứ, bọn họ là bố con cơ mà, còn  thể  giống  ?
 
“Bố vì chuyện  học của  lao tâm khổ tứ.” Mộc Dương  tiếc lời ngon tiếng ngọt, dỗ Mộc Trung Quốc tươi   thôi.
 
Còn  Mộc Hồng Tinh hứa hẹn: “Chờ  con học hành thành tài   sẽ về báo hiếu bố .”
 
Mộc Dương nghiêng đầu  sang Mộc Hồng Tinh: “Anh ơi    ?”
 
Trên mặt Mộc Hồng Tinh ửng đỏ đáng ngờ,  điều cuối cùng  vẫn  theo Mộc Dương: “Tất nhiên là  báo hiếu bố  . Chỉ cần bố   thể hỗ trợ  học hành, dù  như thế nào  nhất định sẽ học thật .”
 
Mộc Dương cũng  chế giễu Mộc Hồng Tinh mạnh miệng, chỉ nghiêm túc gật đầu: “Em cũng tin  nhất định sẽ học thành tài.”
 
Dù  thì  lời bùi tai chẳng tốn đồng   càng  mất mạng. Cứ khen cho   đều vui thì  gì mà  ?
 
Hơn nữa     còn  sống chung với , sống hoà thuận với  cũng  quan trọng.
 
Thuận lòng thì vượng tài mà.
 
Mộc Dương nghĩ đến câu   thì  càng thêm ngọt ngào.
 
Mộc Trung Quốc cũng xung lên, cũng  thêm một câu: “Chờ đến lúc chuyện đồng áng nhàn hơn, bố sẽ  tìm thêm việc lặt vặt để . Xem xem  thể kiếm thêm chút ít, tích  tiền cho con  học. Cũng tích thêm của hồi môn cho Dương nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-129.html.]
 
Mộc Dương thấy  囧, cảm thấy cái mục tiêu  thật là…
 
Chẳng qua thấy bầu  khí vui vẻ hoà thuận như , cuối cùng cô cũng  phá hỏng bầu  khí , càng theo câu chuyện mà giả vờ  hổ.
 
Trương Hiểu Dung cũng hiếm khi chịu tiếp chuyện: “Cuộc sống của nhà    sẽ càng ngày càng . Bố sáng suốt như thế,   hai đứa lớn thì đừng  quên hiếu thuận bố  .”
 
Mộc Trung Quốc  thế càng thích hơn, còn vui hơn việc Trương Hiểu Dung bảo hai đứa  báo hiếu .
 
Mộc Trung Quốc liên tục gật gù: “Sau  mấy đứa cũng   quên gốc.”
 
 
Mộc Dương nhe răng  mãi: “Này thì chắc chắn  thể quên . Chờ   con kiếm  tiền con sẽ mua thuốc cho ông nội hút.”
 
Bởi vì quyết định   của Mộc Khai Kim nên cả nhà họ Mộc đều  phần khác xưa.
 
Dù  sang đến hom  nụ   mặt Trương Hiểu Dung vẫn  ngớt.
 
Sau khi ăn bữa sáng, Mộc Dương vẫn sang giúp Lôi Hướng Dương bán phá lấu như .
 
Chẳng qua  khi  ngoài, Dương Thục Phương đột nhiên  một câu: “Đã là lúc nào , còn ngày nào cũng chạy  ngoài? Ở nhà    ?”
 
Mấy lời móc mỉa  của Dương Thục Phương khiến    thấy chẳng xuôi tai nổi.
 
Trương Hiểu Dung bèn  đỡ cho Mộc Dương: “Không  bố  đồng ý chuyện    ?”
 
Trương Hiểu Dung dám  , Dương Thục PHương tức thì liếc ánh mắt sắc lẹm tới: “Đồng ý thì  ? Chẳng lẽ để con gái con đứa lớn thế   ngày nào cũng chạy loạn ở ngoài  ? Cũng  sắp  vụ mùa , chẳng chịu ở nhà, cơm thì ăn nhẵn việc thì  ?” Lời Dương Thục Phương  thật sự khó .
 
Trương Hiểu Dung cũng  dám  nhiều, cúi đầu   việc.