Không ngờ Mộc Hồng Tinh   .
Mộc Dương cũng  ép. Cô vốn chỉ tới hỏi thăm mấy câu xem hôm nay Lôi Hướng Dương buôn bán thế nào thôi.
Vậy nên cũng   chờ lâu lắm.
Trong nhà Lôi Hướng Dương đang ăn tối.
Dù bây giờ đang  vụ mùa, nhà Lôi Hướng Dương vẫn  ăn ngon gì cả.
Ngay cả trứng rán cũng  , chỉ mỗi hai món rau và một tô cháo to.
Thấy Mộc Dương đến, Lôi Hướng Dương bèn buông đũa, dẫn Mộc Dương  xem sổ sách: “Tiền của hôm nay   ghi hết  .”
Mộc Dương xem qua, quả thật là ghi chép  rõ ràng.
Hơn nữa bên Lôi Hướng Dương kiếm ít nhất cũng  30 đồng.
Mộc Dương giật cả : “Buôn bán khá  ?”
Lôi Hướng Dương khẽ gật đầu,  đó  chuyện với Mộc Dương: “Vì  thấy buôn bán  nên   thành phố một chuyến, mua ba bộ lòng lợn về. Ở đó bán đắt hơn một chút, tận mười tám đồng một bộ.”
Mộc Dương cảm thấy    ấn tượng   khác về Lôi Hướng Dương .
Lúc  dường như   gì cũng  thể biểu đạt  tâm trạng của bản , Mộc Dương âm thầm giơ ngón cái cho Lôi Hướng Dương.
Lôi Hướng Dương quả quyết cỡ nào? Lại liều lĩnh cỡ nào? Nhiều thêm ba bộ lòng, chỉ riêng khoản sơ chế xử lý   tốn mất bao công chứ?
 ngẫm   thể kiếm  tiền, Mộc Dương cũng cắn răng gật đầu: “Bốn giờ sáng  sẽ qua. Đến bảy giờ thì về,  đó chín giờ đẩy xe  bán hàng.”
Chỉ mấy hôm thôi, dùng hết tất cả vốn liếng luôn.
Lôi Hướng Dương  quyết tâm của Mộc Dương doạ giật : “Cô   gì thế?”
Mộc Dương nhếch môi: “Không thể để một   vất vả . Cậu  kiếm tiền lẽ nào    chắc? Hơn nữa, tiền vốn  bỏ  cũng nhiều hơn .”
Lúc bỏ vốn, Lôi Hướng Dương  bỏ  thêm ¼, đến lúc chia lời đương nhiên cũng   phần hơn.
Vậy nên Mộc Dương chợt thấy  áp lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-146.html.]
Mộc Dương   Lôi Hướng Dương   gì khuyên can  nên dứt khoát phất tay: “Cậu cũng đừng  nhiều  gì, chuyện  cứ  .  về  đây. Bốn giờ   qua, rửa rau gì đấy.”
Lôi Hướng Dương ngơ ngác gật đầu  tiễn Mộc Dương  ngoài, Mộc Dương lắc đầu  Mộc Hồng Tinh đang ở ngoài chờ .
Lôi Hướng Dương đành thôi.
Mộc Dương và Mộc Hồng Tinh cùng   về. Mộc Dương mải nghĩ đến chuyện buôn bán, đang  để ý gì.
Đột nhiên  thấy Mộc Hồng Tinh hỏi một câu: “Em  ý tưởng kiếm tiền nào ?”
Mộc Dương  hỏi mà sững .
Sau đó cô khó hiểu nghiêng đầu  Mộc Hồng Tinh: “Anh,    hỏi chuyện ?”
Mộc Hồng Tinh cúi đầu, đằng hắng: “Em cũng tự nghĩ  cách kiếm tiền tiêu vặt cho bản  ,  nghĩ  học hành cũng  thể tự nghĩ cách kiếm tiền. Dù là  thể bù hết  tiền học nhưng  thể đỡ đần một ít cho bố .”
Mộc Dương thật sự  ngờ Mộc Hồng Tinh    những lời .
Có điều chần chừ  lâu, Mộc Dương vẫn  thể tin tưởng Mộc Hồng Tinh giống như tin tưởng Lôi Hướng Dương .
Thế nên chỉ lắc đầu: “Nhất thời thì   cách gì, nhưng mà nếu em nghĩ  em sẽ  cho  . Đến lúc đó chúng  cùng  kiếm tiền nhé?”
Mộc Hồng Tinh nặng lòng : “Vì  bây giờ em cứ như dán mắt  tiền thế?”
Còn nhỏ như thế  bắt đầu suy nghĩ đủ điều   để kiếm tiền…
Mộc Dương mỉm , ẩn ý : “Bởi vì em     đem bán .”
Mộc Dương  , nhất thời khiến Mộc Hồng Tinh   nên  gì.
Anh vô thức nhớ đến chuyện khi     cho Mộc Dương gả cho một tên khờ.
Trong lòng lúc  chợt thấy hổ thẹn, cảm thấy Mộc Dương cố ý  thế cho  .
Mộc Hồng Tinh  lòng  xin  em gái  nhưng   bỏ  thể diện, cuối cùng cũng chỉ  thể bỏ đó.
May mà hai  cũng  về đến cổng nhà.