Chu Vấn Bình nhíu mày, bà vui mà thoáng qua Trần Dã, Trần Dã đầu, đối mặt với bà , đó “xùy” một tiếng.
Chu Vấn Bình: “...”
Bà chán ghét đứa nhỏ cực điểm, cảm thấy quả nhiên là cái thứ đáng ghét gia giáo cha ruột đuổi khỏi nhà.
Bà vốn dĩ cũng tính khó Lâm Khê, lúc đưa đề nghị để thầy giáo của Tuyết Đình chỉ dẫn cô một chút cũng là xuất phát từ ý . Không nghĩ tới đối phương chỉ cảm kích, mà đó còn chuyện gai góc như ngựa hoang đứt cương, bà mặt.
Mặt khác, ban đầu bà vẫn luôn cho rằng Lương Triệu Thành là vì từ chối cuộc hôn sự với Dung Hoa An, còn ân tình với bên , nên thuận thế cưới luôn. hiện tại thấy thật, mới cô gái thế mà xinh , cho dù bà là phó đoàn trưởng đoàn văn công, việc ở đoàn văn công nhiều năm, cũng từng thấy cô gái nào xinh như . Không chỉ xinh mà còn dụ dỗ khác, xem Lương Triệu Thành dụ dõ thành bộ dáng gì , hiện tại là cái dạng gì?
Cứ nghĩ như cả buổi tối, bà thấy con trai cũng cô gái vài , nhiều đều thất thần, đó là đứa con trai mà bà tự sinh , còn thể hiểu nó đang nghĩ gì ?
Cũng may, cưới cô gái là Lương Triệu Thành, nếu là Hằng Hiên, bà tức c.h.ế.t mới lạ?
Nghĩ như , trong lòng dễ chịu hơn chút, hề để ý tới Trần Dã, xoay cũng lên lầu xem con gái .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lương Vệ: “Bọn họ thích .”
“Anh còn cần bọn họ thích ?”
Trần Dã dùng tiếng địa phương thầm một câu, đó : “Bị bọn họ thích mới là khủng bố.”
Lương Vệ bật .
Trên lầu.
Lương Tuyết Đình tức giận đến mức ném gối lung tung.
Chu Vấn Bình đóng cửa , cũng lên tiếng, chỉ giường con gái tức giận, chờ cô trút giận xong, Lương Tuyết Đình ném gối nữa, xoay với : “Không chỉ là lớn lên xinh một chút thôi ? Đồ gia giáo, giáo dưỡng, thô lỗ, hổ, là mùi tiền của đám nhà giàu mới nổi, chừng những bộ quần áo trang sức đó còn đều là hai mua cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-244.html.]
“Mẹ, đàn ông đều nông cạn như thế , chỉ mỗi một cái gương mặt là thể mê hoặc đến cái gì cũng để ý, con còn tưởng rằng hai sẽ giống bọn họ, kết quả một hai đều giống .”
Nói xong đôi mắt đều đỏ, nước mắt rơi xuống.
Đêm nay cô thất thố như , hoá là bởi vì chuyện , Chu Vấn Bình thầm nghĩ.
“Hai ” trong miệng cô là một con cháu ở nhà khác trong đại viện, là Hàn Thành của nhà họ Hàn.
Trước Lương Tuyết Đình vẫn luôn thích Hàn Thành, quan hệ của bọn họ cũng tồi, hai nhà cũng cố ý kết , nghĩ tới Hàn Thành mang theo một cô gái đến từ tỉnh lẻ về giới thiệu, Lương Tuyết Đình cũng rơi cục diện giống như Dung Hoa An.
Chuyện chỉ Lương Tuyết Đình đau lòng, hổ, mà chính Chu Vấn Bình cũng buồn bực.
Chu Vấn Bình vốn đang vui vì nãy con gái trắng như , nhưng thấy cô rơi nước mắt, nghĩ đến chuyện cô chịu những ấm ức như thế nào, bà lập tức đau lòng.
Bà ôm Lương Tuyết Đình, vỗ về cô , dịu dàng : “Từ xưa đến nay, lấy sắc thờ , thể lâu dài, con còn nhỏ, kiên nhẫn một chút, cứ chờ mà xem. Còn hôm nay, con xem, mất mặt cũng là chị em nhà , nông cạn, giáo dưỡng, vì nâng bản lên mà ngay cả thi đậu đại học Bắc Thành cũng dám .”
“Ai mất mặt chê còn tự , ngay cả thím Thu cũng khinh thường bọn họ, con cần gì theo bọn họ so đo gì? Sau con chuyện việc đừng mang cảm xúc như , gì cũng dùng đầu óc, đừng nóng nảy như , ?”
Dỗ một lúc cuối cùng cũng dỗ cô bình tĩnh .
Lúc thím Thu gõ cửa, bưng một ly sữa hạnh nhân đến cho Lương Tuyết Đình, Chu Vấn Bình giao con gái cho thím Thu, thím Thu chuyện khẳng định thể giúp con gái bớt giận, nhiều lời mà bà thể , nhưng thím Thu hề cố kỵ điều gì. Tuy rằng ngày thường bà con gái ảnh hưởng theo, nhưng lúc dùng để an ủi là hợp lý nhất.
Ra cửa, bà nghĩ nghĩ, cũng xuống lầu bưng lên một ly sữa hạnh nhân, tới phòng việc của tướng quân Lương.
Tướng quân Lương đang sách.
Chu Vấn Bình đặt sữa hạnh nhân lên bàn, mềm giọng với ông, bảo ông uống , dưỡng dày, : “Chuyện đêm nay Đình Đình nghĩ đến Hàn Thành, đau lòng một trận, nên chuyện mới lỗ mãng, hiện tại còn đang ở trong phòng, ông đừng tức giận với nó.”
“Đứa nhỏ , đả kích thật sâu, chờ đến ngày mai ngày gì đó, Hoa An chắc chắn sẽ tới đây chúc tết, còn lúc đó sẽ thế nào. thấy miệng lưỡi của vợ và em vợ của Triệu Thành đều sắc bén.”
Tướng quân Lương buông sách tay xuống, bà .