Một đêm qua , nhiều cảm xúc lên men.
Thím Thu mở cửa, vẫn là một câu : “Ôi Triệu Thành , các cháu tới muộn như , buổi sáng đều nhắc mãi đến các cháu đấy, còn đợi các cháu ăn cơm sáng. May là đợi, xem, khác tới đây chúc tết còn sớm hơn các cháu đấy.”
Một đám trong phòng khách: “...”
Mặt Lương Triệu Thành mặt lập tức trầm xuống.
Tính tình Lương Triệu Thành , nhưng sẽ nặng lời, nhiều nhất cũng chỉ là thèm để ý tới những lời xì xầm của bà , cũng bởi mà thím Thu ngày thường cũng thói quen những lời như .
Anh thoáng qua thím Thu, lạnh lùng : “Chúng chuyện của chúng .”
Ánh mắt nghiêm khắc từng , dọa thím Thu nhảy dựng, câu kế tiếp như nghẹn , một câu cũng nên lời.
Tôn Văn Anh cũng tới, cô tự tới tủ giày cầm dép lê đưa cho Lâm Khê, giúp Lâm Khê cởi áo khoác, đầu với thím Thu: “Tối hôm qua lúc Triệu Thành rời với cha rằng hôm nay sẽ qua trễ một chút, buổi sáng cháu với thím ? Thím Thu, trí nhớ của thím thật là càng ngày càng , thời tiết lạnh , hai ngày tới thím cũng nghỉ ngơi nhiều chút .”
Tôn Văn Anh lời dịu dàng quan tâm, nhưng mặt thím Thu nóng lên.
Tôn Văn Anh kéo Lâm Khê, với Lương Triệu Thành: “Em hai, cha đang ở lầu đấy, đó cha chờ em tới đây thì bảo em lên lầu để mấy câu, em lên , để chị đưa Tiểu Khê trò chuyện với .”
Lương Triệu Thành về phía Lâm Khê, Lâm Khê với , Tôn Văn Anh : “Được , mấy câu giới thiệu một chút thôi, chút nữa chị sẽ đưa con bé lên, cha em lên , kêu Tiểu Khê lên.”
Lúc Lương Triệu Thành lúc mới gật đầu với bà Trịnh và Chu Vấn Bình, chào hỏi một tiếng, đó mặc kệ hai con nhà họ Dung mà xoay lên lầu.
Từ khi Lương Triệu Thành đến, đôi mắt của Dung Hoa An dính chặt lên .
Cô chằm chằm, thậm chí còn thèm để ý đến Lâm Khê, nhưng cô cũng , cô săn sóc Lâm Khê, thậm chí còn vì cô mà mặt lạnh với thím Thu, từ tới nay cô từng thấy săn sóc ai như .
Dung Hoa An suýt chút nữa phạm sai lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-251.html.]
Vẫn là cô nắm lấy tay cô , mới cô hành động gì mất mặt.
chờ đến khi Lương Triệu Thành thèm cô mà xoay lên lầu, cô nhịn mà gọi một tiếng “ Triệu Thành”. Một tiếng “ Triệu Thành” thật sự cho trong phòng đều hổ.
Lương Triệu Thành giống như thấy, bước chân cũng dừng , lên lầu.
Bà Dung cố hết sức để giữ con gái , sợ cô đuổi theo rách việc.
Trên mặt bà đương nhiên cũng khó coi đến cực điểm.
Người trong phòng khách đều hổ chịu .
Biểu cảm của Tôn Văn Anh cứng đờ một chút lúc, đó cũng coi như thấy gì, thấy gì hết, mỉm lôi kéo Lâm Khê, bắt đầu giới thiệu với những trong phòng: “Chủ nhiệm Vương, dì Lý, đây là vợ của em hai, tên là Lâm Khê.”
Lại giới thiệu cho Lâm Khê về những trong phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trịnh Thanh Thanh là một cô gái thông minh hoạt bát.
Cô bé tủm tỉm, cũng giống như quên chuyện đó, chỉ Lâm Khê: “Chị Lâm, chị thật xinh , ngày hôm qua trai em trở về, hỏi cái gì cũng hỏi , chỉ là hai Lương đối xử với chị . Em còn đang suy nghĩ, mắt hai Lương vẫn luôn mọc đỉnh đầu, hung dữ như , cũng bao giờ khác nhiều hơn chút. Trước em còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn cưới vợ đấy, hiện tại thế mà đối xử với một cô gái, đúng là trời đổ mưa đỏ. Lúc đó em còn tin , bây giờ tận mắt thấy, xem như tin .”
Lời đúng là đánh mặt khác.
Trong phòng còn một từng cùng với Lương Triệu Thành bàn chuyện cưới hỏi, hoặc là ngoại trừ Lương Triệu Thành, hai nhà đều cho rằng đang bàn chuyện cưới hỏi cho Dung Hoa An.
Vẻ mặt của Dung Hoa An lập tức suy sụp.
Bà Trịnh từ trong khiếp sợ hồn , duỗi tay đánh Trịnh Thanh Thanh, nhẹ giọng trách mắng: “Ăn kiểu gì đấy?”
Mắng xong dịu dàng với Lâm Khê: “Cô Lâm, Thanh Thanh chuyện lớn nhỏ, lựa lời, cháu đừng so đo với nó.”
Sau đó cảm ơn: “Cũng may là vé của cháu và Triệu Thành, bằng năm nay thằng Siêu sợ là về nhà ăn tết , càng thể ở nhà nhiều ngày như . Cha thằng bé nghiêm khắc, là bởi vì Triệu Thành nên mới đồng ý để nó ở nhà thêm vài ngày đấy.”