Hứa Đan thực sự quá ấm ức , nhưng đành bó tay, về đến nhà chịu nổi, lóc tố tụng với cô , tất cả chuyện cho bà .
Mấy ngày , dựa sự kiêu ngạo của cô thì thật sự là cực hạn .
Cô còn dám tin tưởng rằng cô sẽ khác mấy chuyện .
Được sử dụng như một em gái cu li cho khác sử dụng.
Cô : “Mẹ, căn bản thể nào cho con cơ hội, đoạn thời gian sai con những việc vụn vặt nhất, khi xong thì giao nộp cho , đó cầm ghi công với trợ giảng Phó và ban chấp hành.”
“Cậu chỉ kéo Vương Nhiên bởi vì Vương Nhiên là em họ của trợ giảng Phó, hơn nữa Vương Nhiên ở lĩnh vực hội hoạ thiên phú gì, mà chuyện quái gì cũng chỉ lôi Vương Nhiên . Vừa thể nịnh bợ Vương Nhiên và trợ giảng Phó, hơn nữa Vương Nhiên cũng sẽ chẳng giành lấy ánh đèn sân khấu của .”
Mẹ Hứa vẫn luôn trầm mặc chuyện.
Có điều sắc mặt thì càng càng tối sầm.
Cách một lúc bà mới : “Con là cảm thấy, mặc kệ con bày tỏ thiện chí với con bé đó bao nhiêu, kết bạn với nó, thì nó vẫn sẽ cho con cơ hội, tại ư? Là bởi vì tính cách con bé đó yêu thích công danh lợi lộc là bởi vì một nguyên nhân khác dẫn đến con bé đó kiêng dè con, sợ cho con cơ hội, con sẽ cướp ánh sáng sân khấu của nó?”
Hứa Đan mím môi, cất tiếng.
Mẹ Hứa vươn tay nắm chặt lấy tay cô , bà tiếp tục : “Đan Đan, nếu như con bé đó là một yêu thích công danh lợi lộc, Vương Nhiên chỉ là em họ của trợ giảng Phó, nó đối với Vương Nhiên xu nịnh trăm điều, con cần , Vương Nhiên so sánh với con xuất kém xa hơn nhiều.”
“Nếu như con bé đó yêu thích công danh lợi lộc, thì chuyện đơn giản hơn nhiều, con tiết lộ cho nó một chút về phận của ông nội con. Chuyện cần tự bản con cho nó, con kêu Chu Vân Vân ở lưng tiết lộ một chút là . Đến lúc đó nó sẽ tự khắc xu nịnh con, đến lúc đó con mời nó và những bạn cùng phòng ký túc xá khác đến nhà chúng ăn một bữa cơm là thoả.”
Hứa Đan cắn răng, cách một lúc mới tiếp tục : “Không, , con cảm thấy là như thể, con thấy là cô ý nhằm con.”
Mẹ Hứa cau mày, âm thanh chút sắc bén: “Nhằm con? Tại ? Là bởi vì con bé đó lòng hẹp hòi, sợ con vượt qua nó, vì lúc nào cũng nhằm con, mong đè ép con xuống ?”
Bà càng gương mặt lúc đang dần dãn thì đến nay càng trầm tối xuống hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-366.html.]
Vậy một cô gái như thế thực sự quá đáng ghét .
Hứa Đan bà như mặt chút khó .
Cho dù cô thanh cao, cũng thích Lâm Khê, nhưng cũng , Lâm Khê lẽ ý nghĩ sợ cô khoe khoang phận.
Cô trầm mặc một lúc mới tiếp tục : “Không, chắc là , là lúc mới nhập học, Vân Vân ở trong phòng ký túc xá chuyện với con, là về , song đó thực sự thấy.”
Lúc cô hề nhắc đến chuyện , thứ nhất là cảm thấy mặt mũi , thứ hai cũng là bởi vì bảo vệ Chu Vân Vân.
đến tận bây giờ, thì .
Cô nhẹ giọng kể đơn giản những lời Chu Vân Vân suy đoán về Lâm Khê, cái gì mà cô dụ dỗ đàn ông già tiền ly hôn và vài thứ khác.
Mẹ Hứa: ...
Bà dùng tay đánh cánh tay của Hứa Đan, mắng: “Mới ngày nhập học đầu tiên, chuyện gì cũng mà các con bạn học mới như thế, còn thấy nữa? Còn là những lời dung tục ác ý như ? Cho dù trong lòng đoán như thế nào thì cũng nên ở trong phòng ký túc xá như thế!”
“Không .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Đan cũng ấm ức, cô : “Mẹ, con lúc đó thật sự hề gì, là Vân Vân, là Vân Vân . mà bọn họ giận cá c.h.é.m thớt trút giận lên con, về con cũng bày tỏ thiện chí, chủ động giúp đỡ , nhưng cũng thấy đó? Cậu chắc hẳn vẫn là bởi vì chuyện đó cho nên vẫn luôn bài trừ chĩa mũi con.”
“Thật một tháng hơn đến hai tháng gần đây, vẫn luôn kết hợp những còn ở trong ký túc xá bài trừ con và Vân Vân. Thứ bảy hàng tuần, đều mời ba bạn cùng phòng còn cùng về nhà ăn cơm, ở bên đó chơi hẳn một ngày, bình thường cũng cùng hoạt động, ngoài chơi, nhưng cô từ đến nay từng mời qua con và Vân Vân.”
“Mẹ, Vân Vân đấy, từ đến nay vẫn luôn ăn , đối với các bạn khác trong phòng ký túc xá lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, nhưng vẫn tác dụng. Cậu đối với Vân Vân hình như một chút nể mặt cũng giữ , còn đưa cho con những chuyện vụn vặt, nhưng mà khi Vân Vân giúp , trực tiếp bóng gió mà từ chối.”
“Từ đến nay con vẫn từng thấy qua loại như , nhưng mà cho con giúp đỡ. Ban đầu con còn thấy vui vẻ, mới hoá chẳng qua chỉ là còn chân chạy vặt, cũng cho Vương Nhiên, Tôn Minh Minh còn Triệu Ức Tuyết giúp đỡ. Vương Nhiên thì , nhưng còn Tôn Minh Minh với Triệu Ức Tuyết, cũng cho bọn họ cùng thảo luận về tác phẩm dự thi, đưa bọn họ gặp trợ giảng Phó.”
Hứa Đan càm ràm lải nhải, sắc mặt Hứa càng càng trầm xuống.