Lâm Khê vẫn xong, mang theo trào phúng nhàn nhạt, : “Những lời đồn đại bên ngoài đều là chủ quan nghĩ rằng cái gì mà xa lánh chèn ép , kết quả do gây , cũng học tự nhận lấy. Từ một góc độ khác mà , những lời đồn bên ngoài cũng giả, cho nên, bảo sáng tỏ cái gì chứ?”
“Làm sáng tỏ cha quả thật tạo áp lực cho trường học nhưng vô dụng, chức lớp phó học tập là tự từ chối, Tân An là tự về? thấy, ngoan ngoãn mà nhận lấy .”
Hứa Đan tức, cuối cùng cũng nhịn , cô giơ tay đánh lên mặt Lâm Khê nhưng Lâm Khê bắt lấy hất , đó trở tay tát một cái lên mặt cô , Hứa Đan dám tin mà trừng mắt Lâm Khê, thể tin cô đánh .
Lâm Khê khẩy.
Cô đúng là học đánh võ và võ phòng một thời gian lâu, chính là vì lúc đánh với thì yếu thế.
Lâm Khê cô , lạnh lùng : “ tát một cái, cảm thấy vô cùng ấm ức, vô cùng nhục nhã ? Vậy lúc ở đây giơ tay đánh nghĩ tới tư cách đánh ? Nếu dám giơ tay đánh thì chuẩn tâm lý là sẽ phản kích.”
“Thế giới vây quanh , cho dù nhà quyền thế, quen nhiều giáo viên, lãnh đạo trong trường học cũng cái gì đều là nhà là , tạo áp lực ép còn bộ vô tội, chỉ trích, đời chuyện vẹn cả đôi đường như . Có điều, suy nghĩ cẩn thận thì lẽ đến đây tìm , nếu suy nghĩ cẩn thận, chúng cũng gì để . Tư tưởng, quan niệm khác thì cùng bàn luận trao đổi , mời .”
Cô xong tới cửa, mở cửa, cô .
Hứa Đan bụm mặt .
Đời cô từng chịu nhục nhã như , nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chịu nổi, xoay xông ngoài, đó “bịch bịch bịch” xuống lầu.
Vừa xông đầu cầu thang bộ gặp Tiểu Dã đang ở lầu.
Tiểu Dã cô , cô thì đầu nhường bước nhanh lao xuống lầu.
Tiểu Dã bóng dáng cô biến mất khỏi cửa thang máy mới lười nhác mà bước chân lên lầu, chị vẫn còn đang ở cửa qua, đá giày, phòng, tự rót ly nước mới : “Chị, chị mà tay?”
Lâm Khê bật , tâm tình chút gặp Hứa Đan đó liền biến mất.
Cô : “Ừ, cô đánh chị, chị bắt lấy tay cô , trực tiếp cho cô một cái tát. mà…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô cường điệu: “Đánh là đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-384.html.]
Tiểu Dã “xùy” một tiếng, điều cũng tranh luận với cô, chỉ : “Về thì sớm đây một chút đó.”
Trời đổ cơn mưa màu đỏ *, Lâm Khê bật , mới chuẩn duỗi tay xoa đầu Tiểu Dã, biểu đạt tâm trạng vui sướng và vui mừng của thì thấy thong thả ung dung mà tiếp: “Nhìn chị cãi với thú vị, chị về thì ít kịch hơn nhiều.”
*Ý chỉ chuyện thể xảy
Lời quả thật là từ tận đáy lòng.
Một năm nay, chị cãi với , cô chỉnh đến mức tức hộc m.á.u vẫn thể ở phía lý thì cảm giác cũng tệ. Không giống , đều là dùng nắm đ.ấ.m chuyện, kết quả mỗi đều đến be bét, đối phương sướt mướt mà tới nhà, ông bà nội nịnh nọt xin , mỗi đều tức điên.
Còn về chuyện của Hứa Đan , cũng ít.
Bởi vì luôn lo lắng chị bắt nạt, cho nên tuy mặt khinh thường nhưng thật đều ngóng rõ ràng chuyện ở ký túc xá và trường học của cô.
Như cô và Chu Vân Vân cùng với Hứa Đan chút mâu thuẫn, sớm rõ từ chỗ Vương Nhiên và Tôn Minh Minh.
Những lời đồn trong trường học gần đây, còn nhiều hơn chị .
Trong việc , thậm chí thiếu bút tích của .
Cậu là ai chứ?
Lâm Khê xong lời vốn dĩ định xoa tóc , đó đổi tay đánh vai : “Chị cảm ơn lời nịnh bợ của em nhé.”
Tiểu Dã đáp ngay: “Không cần khách sáo.”
Lâm Khê:
Bên Hứa Đan bụm mặt rời nhà họ Lâm.
Cô ở bên ngoài bàng hoàng một hồi, cuối cùng cũng về ký túc xá, nhưng mà bộ dạng như nên cô cũng về nhà.