Nhà họ Nhạc vốn dĩ ở đại viện quân khu của Xuân Thành, nhưng khi ông Nhạc nghỉ hưu, một nhà đều chuyển đến một ngôi biệt thự lớn ở Đông Thành mà sống.
Nhạc Minh Tư ở Xuân Thành một ngôi nhà khác, điều khi bà chuyển đến thành phố Bắc, ngôi nhà đó trống , bà về đây mới mấy ngày thì đồng ý với ông Nhạc, trực tiếp ở trong nhà.
Còn về Lâm Khê, khi Nhạc Minh Tư hỏi qua ý kiến của Lâm Khê và Lương Triệu Thành thì trực tiếp đặt phòng khách sạn cho bọn họ.
Nhạc Minh Tư đưa Lâm Khê và Lương Triệu Thành đến phòng khách sạn thì mới rời , lúc rời Lâm Khê còn cho bà một cái ôm, khi Nhạc Minh Tư cứng trong giây lát mới ôm lấy cô, khoé mắt lấp lánh những giọt nước mắt ẩn hiện.
Từ khi một đứa con gái , đến khi hai gặp , nhưng cách chung sống, giống như những bạn bè, giống như bây giờ, qua hơn một nửa năm.
Bà hít một thật sâu, vỗ nhẹ Lâm Khê đẩy cô , : “Mấy ngày hôm nay tàu hoả thì là gấp rút đường, hôm nay nghỉ ngơi cẩn thận, ngày mai dì qua đây đón các con qua nhà họ Nhạc.”
Lâm Khê đáp ứng.
Cô đưa mắt theo bà rời , đầu đưa tay đặt trong tay của Lương Triệu Thành đang ở bên cạnh, đó cùng khách sạn.
Vào trong phòng, Lương Triệu Thành nhấc va li đặt lên bàn gỗ dài, đó mở thu dọn đồ đạc, Lâm Khê từ phía lưng ôm chầm lấy , Lương Triệu Thành dừng , tay đặt lên đôi bàn tay đang ôm lấy eo của cô, xoa xoa dịu dàng : “Sao ?”
Hành trình Liễu Châu, cô hình như đa cảm nhiều hơn.
“Em yêu .” Lâm Khê nhẹ giọng .
Lương Triệu Thành sững , kéo tay cô , , lên bàn gỗ dài đó kéo cô , hỏi: “Sao ?”
Ngữ khí nhẹ nhàng khàn hơn vài phần.
Lâm Khê ngẩng đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-450.html.]
Cũng bắt đầu từ lúc nào, cô cứ dường như đủ .
Cô rướn sang hôn lên môi , lúc ôm chặt lấy lùi , : “Trước đây em với em, cho dù là thích một đàn ông chăng nữa thì cũng điều một chút, đừng để cho đối phương , nếu thể sẽ coi thường con, hoặc là lúc con với cũng cần vội, linh hoạt tự nhiên. mà em cảm thấy đó khả năng là đối với một đàn ông bình thường, hoặc là, một tình yêu chơi đùa, nhưng giờ em đổi chú ý , thời điểm em yêu , mỗi ngày em đều với rằng em yêu , cực kỳ cực kỳ yêu .”
Cô xong rướn lên hôn , dịu dàng mà dây dưa, ao ước triền miên, lửa nóng trong Lương Triệu Thành trong chốc lát bộ đều khơi dậy.
mà cô cần giải tỏa, cho nên vẫn khắc chế mà ôm lấy cô, phối hợp với cô, dùng lực nhưng khắc chế tiết tấu mà hôn cô, hôn cô đến nỗi cô mềm nhũn ngả trong lòng , đó mới ôm cô : “Anh cũng sẽ yêu thương em, tin tưởng .”
Giọng nhỏ và khàn nhưng dường như sâu trong lòng .
Lâm Khê đương nhiên tin tưởng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh lúc nào đối với cô cũng tràn đầy nâng niu trân trọng.
Gương mặt cô dựa cằm , dụi dụi trong xương quai xanh của , dịu dàng cất tiếng: “Hôm nay bên trong ? Cũng cần các biện pháp phòng tránh khác, em một đứa con.”
Anh sững , thứ dục vọng vốn đang dâng lên dần dần tụt xuống.
“Tiểu Khê?”
Anh kéo cô , tỉ mỉ mà cô: “Em đang lo lắng điều gì?”
Lâm Khê cất tiếng.
Anh xoa xoa tóc cô, dịu dàng : “Bất kể chuyện gì cũng đều thể với .”
Lâm Khê nhoài lòng , qua một lúc lâu mới : “Chính là hôm qua gặp ông nội Chiến và bà nội Chiến, trong lòng em đột nhiên chút quẫn trí. Em đột ngột đến nơi , tuy là bây giờ chân thực, em yên ở bên đây, nhưng mà cảm thấy sinh mệnh chút vô thường, em lo lắng điều gì, chỉ là nghĩ, trân trọng mỗi ngày của hiện tại, điều gì mong , điều gì , đều sẽ nghiêm túc . Thật một đứa con cũng , dù sẽ giúp em trông, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp học hành và công việc của em.”