Hai tuy rằng là “vợ chồng” thật sự, nhưng hiện tại dù cũng đang treo cái danh , còn đang chung sống một mái hiên, cô đang cần , nhiều chuyện cũng nên thẳng thắn với , mà để một lúc nào đó hỏi một câu “Vị hôn thê của thế nào?”, trở tay kịp.
Động tác tay của Lương Triệu Thành dừng một chút, tắt vòi nước,
đầu cô, : “Ứng tiền thuê nhà? Vì ? Em thiếu tiền ?”
Vừa , đôi lông mày liền khó phát hiện mà nhăn .
Bởi vì nghĩ tới chuyện cô cùng Trương Tú Mai tranh cãi.
Còn Chu Lai Căn cũng , tiền của cô đều đưa cho của Hạ Hướng Viễn - Hà Quế Phân.
“Ừm, một chút.”
Lâm Khê : “Trước đó tiền trong nhà đều tiêu gần hết, nhưng chuẩn học một năm, đến trường học hỏi qua, đóng một tiền để học , còn phí sinh hoạt hàng ngày của và Tiểu Dã, cái nào cũng cần tiền.”
Cũng giải thích cụ thể rằng đó vì tiền.
Sắc mặt Lương Triệu Thành hoãn hoãn .
Anh : “Không cần ứng tiền, để cho em.”
Lâm Khê nghĩ rằng sẽ một câu như , nhưng lấy tính cách của thì cũng là chuyện ngoài ý .
Cô : “Không cần, cần học cách tự xử lý những chuyện trong nhà.”
Hai đang chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Khê qua mở cửa, thấy khuôn mặt ngượng ngùng nhưng vẫn ráng nở nụ của Chu Lai Căn, cùng với đôi mắt sưng đỏ đầy mặt tiều tụy của Trương Tú Mai.
Hai tới còn nhanh.
Đôi mắt của Lâm Khê xoay chuyển, mỉm mời bọn họ tiến , : “Bác Chu , hai đây là tới tính với cháu chuyện chuẩn về trong núi, là chuyện thuê nhà của cháu? Cháu bà ba .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-64.html.]
Chỉ một câu định xong chuyện cần bàn của hôm nay.
Giống như những phân tranh đó đều tồn tại.
Da mặt Chu Lai Căn run lên.
Ông , nếu hôm nay ông chủ động đến đây, những sợ là sẽ lôi đến nhà bọn họ khiến bọn họ sống yên .
Da mặt ông run rẩy, gượng một cái, : “ Tiểu Khê. Bởi vì chuyện ngày đó mà hai ngày con vẫn luôn đây, mắt bàấy sưng lên , bà với bác, nếu con hiểu lầm như , còn bằng vẫn nên trở về trong núi , nhưng ngoài miệng thì như , tìm đủ cách mà lo lắng cho con, sợ con bệnh ai chăm lo, sợ con ăn h.i.ế.p ai con chống lưng, ài, bà mấy ngày nay gần như là ngủ một chút gì, nghĩ đến chuyện thấy thẹn với con, hiện tại con hiểu lầm bà , bà liền thương tâm tự trách đến thở nổi.”
“Bác Chu, bác ngàn vạn đừng như .”
Lâm Khê theo kịch bản của ông , : “Cháu hiện tại sợ nhất là thích , khác cháu liền đau đầu, cũng sợ khác dùng khuôn đau thương đối mặt với cháu, bây giờ cháu cứ mắc tật , một nhà các vẫn là trở về trong núi , lúc đó chừng bệnh của cháu sẽ lên.”
Nói xong còn gật gật đầu.
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai: “...”
Thanh âm nức nở của Trương Tú Mai nghẹn , chỉ cảm thấy tim như thọc một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây là con gái của bà ? Làm gì con gái nhà nào m.á.u lạnh như chứ!
Chu Lai Căn cũng lập tức cứng .
Thịt ông nhúc nhích, ngừng một chút, tiếp tục như thấy câu của Lâm Khê, tiếp: “Vẫn là bác khuyên bà , bây giờ mà trở về núi, lúc mới là tâm bệnh cả đời, chúng cũng nghĩ như thế , nếu như cháu hiểu lầm chúng thì từ bây giờ cứ coi chúng giống với những khác, đều sẽ trả tiền thuê nhà cho cháu, nhưng Tiểu Khê , cháu cũng tình huống nhà bác, chỉ dựa tiền lương của bác và Lương của cháu thì thuê ba phòng quá sức, chúng thương lượng một chút, quyết định cũng giống như một nhà bốn nhà Lý Toàn lầu hai, chỉ thuê hai phòng thôi, còn căn phòng còn vốn dĩ là Lương của cháu đang ở thì chờ khi nào tìm khách thuê chuyển , thế nào?”
Tay Lâm Khê gõ gõ lên bàn: “Như ? Vậy cũng , bác Chu cứ về , chờ cháu hợp đồng thuê nhà , buổi sáng ngày mai chúng cùng tới Uỷ ban thôn.”
Chu Lai Căn và Trương Tú Mai:???
“Tiểu Khê, thể đến Uỷ ban thôn Ủy Hội ký hợp đồng ?”
Chu Lai Căn gồng mặt, miễn cưỡng giọng của nghiến răng nghiến lợi, : “Mẹ cháu dù cũng là ruột của cháu, tiền thuê nhà chúng cứ lén đưa cho cháu là , còn chuyện đến Uỷ ban thôn đóng dấu ký hợp đồng, lúc đó khiến cho tất cả đều , đối với thanh danh của cháu cũng .”