Người đối với  c.h.ế.t luôn là  hai phần kiêng kị,  con bé nhắc tới , bà Lý cũng  chút cảm giác lông tơ thẳng dựng, ngay  đó  là nhịn   trừng con bé: "Con nhóc ,  hươu  vượn cái gì thế!"
"Cháu   hươu  vượn,  cháu   đang  ở trong nhà ." Hứa Thanh Thanh thấy  thể dọa, cố ý thêm chút lửa nữa.
Do hướng nhà, lúc  ánh mặt trời   chiếu  nhà chính, ánh sáng bên trong  chút tối, hơn nữa một trận gió lùa  lúc thổi qua, mang đến chút cảm giác râm mát.
Lúc hai bên giằng co,  khí lộ  loại cảm giác   nên lời, bên ngoài sân truyền tới  nhiều tiếng bước chân,  một hồi, mười mấy  cả trai lẫn gái   trong viện.
"Thanh Thanh,   việc gì chứ?" Thím Lưu  sân đầu tiên,  đến tình huống giằng co ở cửa chính, chạy chậm tới một bộ dạng gà mái che con    Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh  thấy thím Lưu cùng  trong thôn đến, kinh ngạc qua , vội nắm lấy cơ hội cáo trạng: "Bà ngoại  lấy đồ vật nhà cháu, còn  đem phòng ở bán , thím Lưu, thím bảo bà ngoại đừng bán phòng ở  ? Cháu nhớ ......"
Kỳ thật,  nhất nên  hai tiếng thì hiệu quả càng  hơn, bất quá Hứa Thanh Thanh nhất thời   , liền rũ đầu, nỗ lực   một bộ dạng thương tâm, sợ hãi.
Cô  mới  xong, thôn dân trong viện đều đen mặt.
Bà Lý là cái cái đức hạnh gì,  trong thôn mấy năm nay  sớm , chính là sợ bà khi dễ đứa nhỏ, cho nên thấy bà  thôn  đến Hứa gia,   mới  đây  xem.
"Bà già c.h.ế.t tiệt , còn   hổ  ? Phòng ở của Hứa gia  quan hệ gì với bà? Bà dựa  cái gì mà đòi bán? Muốn tiền tới phát điên !" Thím Lưu mắng ngay.
"Chưa bao giờ  qua chuyện như , thật    hổ."
" nhổ ! Tốt  cũng là bà ngoại,  cho đứa nhỏ đồ ăn đồ uống thì thôi, còn  tới đây chiếm tiện nghi, thật ghê tởm!"
"Thật là   lương tâm......"
Bà Lý ở Thanh Hà Thượng Loan cũng    dễ chọc, nhưng lúc  một lúc  nhiều  cùng mắng, nhất thời   cơ hội cãi .
Trong lòng bà tức giận,  khỏi trừng đứa cháu gái  lung tung.
Hiện  nhiều  ở đây như , Hứa Thanh Thanh mới  sợ bà , lập tức trả  một ánh mắt xem thường.
Bà Lý  đứa nhỏ như  khıêυ khí©h, tức giận đến trực tiếp nâng tay  đánh cô.
"Bà còn dám động thủ!" Thím Lưu thấy bà Lý giơ tay, trực tiếp tiến lên đẩy bà  một cái.
So vai vế thím Lưu cũng nhỏ hơn bà Lý, chỉ  thể miễn cưỡng đem  đẩy , nhưng bà cô   băn khoăn chuyện vai vế, trực tiếp tát qua hai cái bạt tai: "Một bó tuổi như  còn tới bắt nạt đứa nhỏ, tao đánh mày bà già    hổ ......"
Lý lão đại  nghĩ tới, tới đón đứa cháu ngoại gái thôi, thế nhưng sẽ biến thành tình huống , một bên ngăn cản một bên giải thích: "Đừng đánh, đừng đánh,   hiểu lầm,  cùng   chỉ là lo lắng cháu ngoại gái một  ở nhà  ai chăm sóc,  đón con bé về nhà mà thôi!"
Các thôn dân  nhận định,    thể tin lời , huống chi ——
"Nhà cũ Hứa gia     còn ai, cần các  quản chắc!" Thím Lưu tức giận .
Đám   chỉ mặt đặt tên, lúc  hai  bên nhà cũ Hứa gia  thể   .
"Thanh Thanh là con gái  cả , nêu scon bé nguyện ý,  Hứa gia chúng  luôn chào đón, dù  cũng là chuyện nhà họ Hứa,  liên quan gì tới nhà họ Lý mấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-22.html.]
Hứa lão nhị  xong, hứa lão tam  tiếp: " , hơn nữa chúng  tuyệt đối sẽ  đánh chủ ý tới phinfg ở của đứa nhỏ."
Hai   đều là chú ruột của Hứa Thanh Thanh, xác thật  suy nghĩ  đón cháu gái về trong nhà, chỉ là ngại  bọn họ, vẫn luôn   rõ ý định.
"Nơi nào cháu cũng  , dù  cũng chỉ  ở nhà ." Hứa Thanh Thanh vội .
Bà cô  lớn tuổi, đánh vài cái liền  còn sức lực, dừng tay còn đẩy bà Lý  cửa một cái: "Nghe thấy , Thanh Thanh mới  thèm  với mấy , mau cút nhanh , về thôn mấy  !"
"Người thôn Dương Thụ mấy  quả thực   đạo lý, là cháu gái của ,   đón con bé về nuôi thì  cái gì sai!" Bà Lý   đánh,   mắng tức giận đến xanh cả mặt,  định  xuống đất la lối  lóc,   bà cô vươn hai ngón tay  bộ  véo  dọa đến.
"Thôi , đừng  như   lòng , ai mà   chút tâm tư của bà."
" , Thanh Thanh đều    theo máy , nhanh cút ,  chạy tới  sợ đứa nhỏ, chúng  sẽ  khách khí nữa !"
" nhổ! Chỗ nghèo như Thanh Hà Thượng Loan mấy , còn  bằng thôn Dương Thụ chúng  , nuôi đứa nhỏ cái rắm, nhanh cút!"
"Người thôn Dương Thụ  cần mấy  nhọc lòng......"
Người nhiều lực lượng lớn, bà Lý chỉ mang theo một thằng con trai, đánh  đánh  , mắng  mắng  nổi,    mặt đất la lối  lóc còn lo lắng  véo, cuối cùng chỉ  thể xám xịt mà rời , cũng    cảnh cáo,   việc gì   đến thôn Dương Thụ của bọn họ.
"Cảm ơn thím Lưu, cảm ơn bà cô, cảm ơn hai chú, cảm ơn......"
Thấy  trong thôn sức chiến đấu như , còn đều che chở , thành thạo liền đem hai  con  đuổi , Hứa Thanh Thanh ngẩng đầu  lượt  lời cảm ơn.
Người trong thôn thấy cô lễ phép như , đều  khen vài câu, cũng dặn cô  việc liền gọi .
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu,   nữa  lời cảm ơn, trong lòng cảm thấy  thôn  đều khá .
Thấy   việc gì,   đều sôi nổi rời khỏi sân, hai  em Hứa gia cùng thím Lưu   cùng,  khi    nữa hỏi cô   dọn tới nhà cũ Hứa gia .
Thậm chí thím Lưu còn tỏ vẻ, nếu cô   tới nhà cũ Hứa gia,  tới nhà thím cũng .
"Cháu vẫn  ở  trong nhà." Hứa Thanh Thanh  xong,  bổ sung một câu, "Như  giống như  vẫn còn ở bên cạnh cháu."
Cô cũng   lợi dụng tình cảm của nguyên , nhưng thật sự là sợ bọn họ luôn  cô chuyển nhà.
Quả nhiên, mấy    câu  , đều  điểm chua xót  cô, đặc biệt là thím Lưu, khóe mắt đều  chút đỏ.
Cuối cùng thím : "Được, cháu ở  trong nhà cũng ,  chuyện gì nhớ rõ tìm chúng  giúp."
"Trong nhà còn  đồ ăn ?" Hứa lão nhị quan tâm.
Hứa Thanh Thanh gật đầu : "Còn ạ, phía  đào   ít củ mài ạ."
Nghe , ba  lúc  mới yên tâm rời .