Hứa Thanh Thanh ngắm màn đêm đủ, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, dư quang liền  thấy thiếu niên bên cạnh vẫn còn ngửa đầu,  mặt cô hiện lên một tia ý , một bên  dậy một bên : "Đi thôi, trở về ngủ."
Nói xong, cô xoay  chuẩn   nhà, mới bước một bước, đột nhiên dừng  chạy đến  mặt thiếu niên mới   dậy.
"Trên cổ  đeo cái gì ?" Hứa Thanh Thanh  về phía ngọc bội tơ hồng  cổ , xác định phía  hẳn là    đeo cái .
Về đồ trang sức bằng ngọc,  câu  "Nam mang Quan Âm, nữ mang Phật",  kỹ  khối ngọc  cổ Thẩm Khang Bình đúng là một cái Ngọc Quan Âm.
Thẩm Khang Bình  cô , chột  mà giơ tay nắm lấy ngọc bội, đại khái là  cô  thấy , mới rũ đầu giải thích: "Anh...... ......"
 
Hứa Thanh Thanh ngay từ đầu  hiểu  sợ cái gì, theo  mới phản ứng , thời đại  là diệt tư phê tu,  thịnh hành mang cái , cho nên    Hứa  dặn dò  đeo ngọc bội cẩn thận, đừng tùy tiện lấy .
"Không    dặn  , ngọc bội   đồ chơi,  thể tùy tiện lấy  tới chơi ?" Hứa Thanh Thanh   .
"Anh......   chơi,  nhớ , lấy   xem." Giọng Thẩm Khang Bình  chút buồn,  vui vẻ như ngày thường.
Lúc  điều kiện Hứa gia tuy rằng cũng khá, nhưng tổ tiên ba đời  nông, Hứa Thanh Thanh phỏng chừng ngọc bội  hẳn là của cha  ruột Thẩm Khang Bình để  cho , chỉ là  nhớ  Hứa đưa cho , cho nên lấy  tưởng niệm.
Đại khái bởi vì cô rốt cuộc   là nguyên , Hứa Thanh Thanh đối với  Hứa qua đời, ngẫu nhiên nhớ tới cũng sẽ vì bà mà cảm thấy đáng tiếc, nhưng  thiếu phần bi thương đối với  .
 
Aizz......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-thoi-ky-doi-kho-tran-trong-nhung-thoi-gian-no-am/chuong-27.html.]
Hứa Thanh Thanh thở dài một tiếng, lôi kéo thiếu niên  xuống: "Anh  bầu trời ."
Nghe cô , thiếu niên theo bản năng ngẩng đầu lên, lộ  hốc mắt ửng đỏ.
Thanh âm Hứa Thanh Thanh  tự giác nhẹ nhàng hơn: "Kỳ thật    xa, chỉ là  đổi một chỗ bảo hộ chúng  mà thôi,  xem —— ngôi  sáng nhất  bầu trời chính là ......  sẽ ở  trời  chúng , bảo hộ chúng ."
Phương pháp tuy rằng cũ kỹ, nhưng xác thật  tác dụng, Thẩm Khang Bình  xong bắt đầu tìm ngôi  sáng nhất, đợi tới khi tìm , rốt cuộc lộ  nụ , ngửa đầu kể với  trời tưởng niệm của .
Hứa Thanh Thanh ghé  đầu gối nghiêm túc lắng , chờ phát hiện về    khen , một câu  một câu "em gái  ,  ", nhịn    rộ lên.
 
"Được , ngôi  cũng  ngủ, chúng  cũng nên ngủ." Chờ   cho hết lời trong lòng, Hứa Thanh Thanh lôi kéo   dậy.
Chờ bọn họ bước  nhà chính đem cửa đóng , Hứa Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Khang Bình,  thể đem ngọc bội cho em mượn một chút ?"
Phía  cô đều gọi "em trai", một phương diện bởi vì cảm thấy kiếp   nhiều tuổi hơn , về phương diện khác đại khái là cô   một  em trai ngoan ngoãn,  lời.
Bất quá, từ  nọ thím Lưu thím  đây xem bọn họ sinh hoạt  ,   cô gọi Thẩm Khang Bình là em trai, nhịn   trêu ghẹo   em bọn họ thật thú vị, Hứa Thanh Thanh liền nghĩ  một chút,  đó  dám gọi như .
Rốt cuộc, tuy rằng thím Lưu  nghĩ nhiều chỉ cảm thấy cô là vui đùa của trẻ con, nhưng   chắc là sẽ  gặp   nghĩ nhiều? Cho nên Hứa Thanh Thanh vẫn quyết định, lén bắt   Hứa kêu tên ,   ngoài thì xem tình huống mà gọi " trai."
Thẩm Khang Bình đối với cô tự nhiên là hào phóng,  do dự liền cởi ngọc bội từ  cổ đưa cho cô.
Thấy  tín nhiệm  như , Hứa Thanh Thanh nhận ngọc bội đưa  đến cửa phòng: "Sáng ngày mai liền trả cho , mau  nghỉ ngơi , ngủ ngon."